“... Cô ấy là vợ tôi.” Trên giường bệnh có động tĩnh, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng nhất thời trầm mặc.
“Chi Vũ!”
Người phụ nữ ở đầu giường là người có phản ứng đầu tiên, vẻ mặt kích động xen lẫn kinh ngạc mừng rỡ tiến lại gần anh, nói: “Chi Vũ, anh tỉnh rồi.”
“Lập tức đi thông báo cho ông cụ Nguyễn và bác sĩ...”
Vệ sĩ ngoài cửa cũng hết sức kinh ngạc, không dám chần chừ mà lập tức hành động ngay.
Trần Tử Huyên cũng ngẩn người đứng ở cuối giường.
Cô nhìn người đàn ông nằm trên giường kia, anh vừa mới tỉnh dậy, sắc mặt còn tái nhợt, đôi đồng tử còn hơi mơ màng nhưng lại hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô.
Anh không nói gì, nhưng trái tim trong lồng ngực Trần Tử Huyên khẽ run lên, ánh mắt của anh... Không hề lạnh lùng mạnh mẽ nữa, mà có chút ngẩn ngơ, yếu ớt.
“Cô chính là... Trần Tử Huyên?” Người phụ nữ đứng cạnh giường biểu cảm có hơi lúng túng hỏi.
Cô ta nhìn thẳng vào Trần Tử Huyên, phức tạp hỏi lại một câu: “Cô là vợ của Chi Vũ?”
Cô ta đã sớm nghe nói rằng Nguyễn Chí Vũ đã lĩnh chứng cùng một phụ nữ ở trong nước, nhưng còn chưa làm hôn lễ.
Trần Tử Huyên bị người phụ nữ này quan sát, không khỏi có chút căng thẳng.
“... Đến đây.”
Người đàn ông trên giường bệnh đột nhiên khẽ gọi một tiếng.
Trần Tử Huyên nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, lông mày nhíu chặt, lập tức bước nhanh đi tới bên kia giường bệnh, nói: “Nguyễn Chí Vũ, có phải anh lại đau đầu không?”
“Có bị thương không?”
Anh gần như theo bản năng quay sang bên trái về phía cô, không đáp lời nhưng lại hỏi ngược lại một câu.
“Chi Vũ, anh không thể xê dịch thân thể được.” Người phụ nữ phía bên phải sốt ruột đưa tay đè anh lại.
Động tác của Trần Tử Huyên nhanh hơn, lập tức cúi xuống giữ lấy vai anh, nói: “Nguyễn Chi Vũ, anh đừng cử động.” Lời nói của cô có hơi không được tự nhiên.
“Tôi đang hỏi em có bị thương không?” Anh vẫn nghiêng thân thể sang một bên, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào khuôn mặt cô, cố chấp hỏi.
Anh mơ hồ nhớ lại vụ tai nạn xe cộ đó, nhớ lúc ấy hình như cô đã sợ hãi phát khóc.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn, nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh, hốc mắt không khỏi ươn ướt.
“Nguyễn Chí Vũ, tôi rất lo lắng cho anh.”
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt lưng tròng có chút không kìm chế được, nói: “Anh mau khỏe lại đi, tôi rất sợ anh xảy ra chuyện. Tôi không biết phải làm thế nào cả, tôi cái gì cũng không thể giúp được cho anh... “
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, đôi con ngươi trong mắt anh dần dần sáng rõ, ngẩng đầu nhìn gương mặt đang khóc của cô. Vẻ mặt hơi ngẩn ra, có chút bất ngờ.
Trong lúc nhất thời ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không biết phải nói gì, cứ trố mắt nhìn từng giọt nước mắt cô rơi trên ga giường của anh. Bình thường cô rất ít khi khóc.
Người phụ nữ đứng bên kia nhìn bọn họ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, tròng mắt rũ xuống, cơ thể vô thức lui về phía sau một bước.
Cô ta đứng ở chỗ này, thật là lúng túng.1
“Chi Vũ, tôi đi tìm bác sĩ.” Cô ta nhẹ giọng nói một câu, sau đó lập tức rời đi.
Mà Nguyễn Chi Vũ cũng không nói gì với cô ta, một câu cũng không lên tiếng. Lúc cô ta đi ra khỏi cửa phòng, chỉ nghe thấy anh có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm.
“Càng ngày càng thích khóc...”
Bước chân cô ta không khỏi dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên kia của giường bệnh.
Anh hình như rất quan tâm đến người phụ nữ này...
Mới vừa quay đầu, cô ta liền đụng phải một người đàn ông khác ở cửa ra vào, giọng nói của đối phương có chút gấp gáp: “Tiểu Lệ, cô có nhìn thấy một người phụ nữ...”
“Trần Tử Huyên!”
Ánh mắt Lê Hướng Bắc quét vào trong phòng bệnh, phát hiện ra bóng dáng quen thuộc kia, lập tức tức giận hét lên.
Anh ta vội vàng đi vào, nói: “Trần Tử Huyên, cô giỏi nhỉ, cô lại dám trói y tá người ta lại, cô đừng tưởng rằng tôi không dám...”
“Cô ấy thế nào cơ?”
Người đàn ông trên giường bệnh cau mày lại, vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có hơi khô khốc.
Đôi chân của Lê Hướng Bắc cứng đời lại, trợn mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt lập tức kích động, nói: “Chi Vũ cậu tỉnh rồi!”
“Trần Tử Huyên, cô đánh thức Chi Vũ đấy à?”
Lê Hướng Bắc giống như vừa tiêm máu gà vậy, nhưng những lời này của anh ta ngược lại cũng không có ý mắng mỏ gì, mà là vô cùng kinh ngạc.
Trần Tử Huyên mặt mũi đỏ bừng, vội vàng xoay người lấy tay lau nước mắt trên khóe mắt.
Không biết bắt đầu từ khi nào cô lại càng lúc càng thích khóc, đáng ghét thật, tại sao lại trở nên kiểu cách thế này nhỉ?
Nếu để cho tên khốn Lê Hướng Bắc nhìn thấy, nhất định sẽ lại cười nhạo cô mất.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của cô ở bên cạnh, lại cười thành tiếng.
Lê Hướng Bắc nhướng mày nhìn về phía bọn họ, cũng cười theo. Mà trong đáy mắt của người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh ta lại ẩn chứa cảm xúc phức tạp, ra vẻ tùy ý đụng vào khuỷu tay của anh ta, nói: “Cô ấy là...”
“Đồng hồ bỏ túi đấy.” Lê Hướng Bắc hừ một tiếng.
Hạ Vân Lệ trầm mặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười chua xót, nói: “Đúng là cô ấy rồi.” Người phụ nữ trong chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
Lê Hướng Bắc nhịn không được mà càm ràm: “Thật sự không biết Chi Vũ vừa ý điều gì ở cô ta, thật là một người phiền phức mà!”
Ngay sau đó bác sĩ và y tá đã khẩn trương đi vào, nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh đã tỉnh lại, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ, nói: “Cậu chủ Nguyễn, anh có cảm thấy cơ thể không thoải mái chỗ nào không?”
Nguyễn Chi Vũ phối hợp để bác sĩ kiểm tra, đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhưng cũng không quá đau buốt. Những vết thương trên người đã được băng bó lại, ý thức đã khôi phục.
Bác sĩ sau khi kiểm tra kỹ càng tình trạng của anh, mở miệng dặn dò: “Cậu chủ Nguyễn, vết thương trên trán anh trong vòng một tuần tới không được đụng vào nước, còn có xương bả vai bên phải bị gãy nên ba tháng tới cũng không thể nâng vật nặng. Về phần não bộ... “
“Đã biết, đi ra ngoài đi.”
Nguyễn Chi Vũ đột ngột ngắt lời bác sĩ với giọng điệu lạnh lùng.
Lời của bác sĩ chăm sóc đã đến nơi đầu môi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của anh nên cũng không dám nói thêm gì nữa.
“Sao vậy, còn có chuyện gì sao?”
Hạ Vân Lệ nhận thấy có điều gì đó khác lạ.
“Cậu Nguyễn vừa mới tỉnh dậy, xin hãy chú ý an toàn, tạm thời không nên xuống giường đi lại.” Bác sĩ chỉ nói thêm một ít vấn đề thường ngày, sau đó xoay đầu liếc nhìn những nhân viên y tế khác, cuối cùng tất cả đều nhanh chóng rời phòng bệnh.
Hạ Vân Lệ là một người rất thông minh, cô ta khẽ cau mày, định đuổi theo bác sĩ thì bị Lê Hướng Bắc ở bên cạnh nắm tay giữ lại.
Lê Hướng Bắc không mở miệng nói gì, nhưng ánh mắt lại vô cùng rõ ràng, ý bảo cô ta đừng đi hỏi.
Trong phòng bệnh im lặng đến kỳ lạ, ánh mắt Trần Tử Huyên vẫn cứ nhìn về phía cửa phòng, nơi bác sĩ vừa nói trong não Nguyễn Chi Vũ có vấn đề gì đó...
“Khát nước.”
Giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn của anh vang lên.
Hạ Vân Lệ gần như phản xạ có điều kiện bước chân lên trước, Lê Hướng Bắc liếc mắt nhìn cô ta một cái. Ngay sau đó, cô ta phản ứng lại kịp, trên mặt có hơi ngượng ngùng.
“Bác sĩ nói anh không thể ngồi dậy được.” Trần Tử Huyên đang đứng ở mép giường của Nguyễn Chi Vũ, cầm lấy nửa cốc nước ấm, thấy anh muốn đứng dậy, lập tức ngăn anh lại.
“Nguyễn Chí Vũ, anh đừng nhúc nhích. Để tôi...”
Cô sợ người đàn ông này bỏ ngoài tai lời khuyên của bác sĩ, cúi xuống nhìn cốc nước trên tay, tự hỏi làm sao để cho anh uống bây giờ.
“Em định đút cho tôi sao?”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh nhàn nhạt buông một câu.
Ngay lập tức, những cặp mắt ở cửa phòng nhìn chằm chằm vào Trần Tử Huyên, trông có vẻ hơi giật mình, lại vừa có chút mong đợi...
“Tôi, tôi đi tìm ống hút.”
Trần Tử Huyên thoái thác, người đàn ông này vừa mới tỉnh dậy đã làm khó cô rồi. Lúc này ngay cả lỗ tai cô cũng đã đỏ bừng lên, đặt cốc nước lên quầy, xoay người chạy ra ngoài.
“Trần Tử Huyên, em dám chạy sao!”