Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 22: Chương 22: Cô không ngủ còn định làm gì nữa?




Cầm di động lên rồi nhìn qua màn hình đang nhấp nháy, nét mặt Trần Tử Huyên có chút kinh ngạc.

Cô nhấn nút nghe, thoải mái nói: “Dì nhỏ.” Giọng cô có chút tươi cười gọi một tiếng vào di động.

“Tử Huyên, hình như hôm nay tâm trạng con không tệ.”

Cố Như Yên ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của cô, cười trêu chọc một câu: “Có phải Dịch Kiệt đưa con về nhà ăn cơm tối không?”

Nét mặt Trần Tử Huyên lập tức suy sụp và buồn bã, không biết nên nói với bà thế nào về chuyện đã xảy ra gần đây.

Cố Như Yên ở đầu dây bên kia có chút kích động, lập tức bổ sung thêm: “Tử Huyên, hôm nay dì đến một ngôi chùa gần đây xin thẻ xăm cho con. Giải xăm ra nói con sẽ được gả cho một gia đình tốt, sau này không phải chịu khổ nữa...”

“Tuy có chút mê tín nhưng nghe vậy trong lòng dì cũng yên tâm hơn một chút. Lúc trước dì đưa con rời khỏi nhà họ Trần đã khiến con chịu không ít cực khổ. Lúc con nói muốn dùng tài sản mẹ con để lại để giúp Triệu Dịch Kiệt dì đã phản đối gay gắt nhưng bây giờ thấy con sống tốt, chỉ cần con hạnh phúc thì dì tin rằng chị dì ở trên trời thấy cũng sẽ vui mừng thay cho con...”

Con sống không được hạnh phúc

Trần Tử Huyên nghe Cố Như Yên nhắc tới người mẹ đã qua đời, hốc mắt bỗng đỏ bừng.

“Tử Huyên, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đầu dây bên kia Cố Như Yên thấy cô im lặng lo lắng hỏi một câu.

“Không, không có việc gì!” Cô giả vờ cười, tùy tiện tìm một lời nói dối: “Gần đây con bị cảm.”

Dì cô bị bệnh tim không thể chịu nổi kích thích, tạm thời cô không định nói chuyện cô đã ly hôn và mang thai với dì.

Cô lập tức đổi đề tài: “Dì nhỏ, có phải bên trại an dưỡng dùng một loại thuốc mới cho dì nên tết năm nay dì không thể về được không...”

“Gần đây nghe nói ở nước ngoài có một loại thuốc thích hợp với bệnh của dì, không biết trị liệu lần này có tốn kém không,. Nhưng mà Tử Huyên à, con đừng lo cho dì, dù sao bệnh của dì cũng là bệnh cũ, không muốn liên lụy đến con.”

“Có gì mà liên lụy. Con chỉ còn một người thân là dì, dì đừng bỏ lại một mình con.” Trần Tử Huyên nhớ đến chuyện trước đây bỗng có chút kích động.

Cố Như Yên im lặng một lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Tử Huyên, con thật sự không định về lại nhà họ Trần sao...”

“Con đã cắt đứt liên lạc với họ nhiều năm rồi. Không ai biết đến con, con cũng không thấy có gì lạ.”

Cố Như Yên nghe thấy giọng điệu kiên quyết của cô, bà có chút xúc động và không biết làm sao.

“Thôi, đã qua cả rồi. Sau này chúng ta không nhắc đến chuyện nhà họ Trần nữa.”

Nói xong, bà cười một cách bí ẩn nói: “Đúng rồi, Tử Huyên, dì đã gặp người quen trong số những bác sĩ sắp xếp điều trị cho dì. Con thử đoán xem là ai...”

‘Cạch cạch’ một tiếng.

Trần Tử Huyên không nghe thấy câu nói tiếp theo của Cố Như Yên, cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng.

Nguyễn Chi Vũ đi đến, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô một cái.

“Tử Huyên, làm sao vậy?” Đầu dây bên kia Cố Như Yên lớn tiếng hỏi một câu, bà luôn cảm thấy hôm nay cô hơi kỳ lạ.

“Dì nhỏ, di động của con sắp hết pin rồi! Có một số việc chờ sau khi dì về con sẽ nói với dì. Tạm biệt dì! Dì nghỉ ngơi sớm đi ạ.” Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trước mắt, vẻ mặt căng thẳng vội vàng nói xong rồi cúp máy ngay.

Sau khi cúp máy xong, cô lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn người đàn ông trước mắt.

Nguyễn Chi Vũ nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, sắc mặt có chút khó coi, anh cởi áo khoác rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Trần Tử Huyên nhìn anh đóng cửa phòng tắm, bỗng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng chỉ một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.

Anh đang tắm?

Ý muốn nói rằng hôm nay anh sẽ ngủ ở đây sao?

Thần kinh khắp người Trần Tử Huyên đều căng thẳng, chuyện, chuyện này phải làm sao?

Cô hơi sợ, lập tức nằm lên trên giường, kéo chăn trùm kín người lại.

Nhưng suy nghĩ, nếu cô cứ nằm trên giường như vậy, lại thêm bây giờ cô đang là người tàn tật, lỡ như họ Nguyễn kia nổi thú tính thì chẳng phải cô sẽ rất nguy hiểm sao...

Cô vội vàng bò dậy, dựa vào đầu giường, bất an nhìn về phía phòng tắm.

Khoảng mười phút sau, Nguyễn Chi Vũ ra khỏi phòng tắm.

Trên người anh khoác chiếc áo ngủ màu xanh nhạt, trên lồng ngực rắn chắc nhỏ vài giọt nước, anh vừa đi ra đã nhìn về phía giường.

“Đang đợi tôi à?” Cặp lông mày anh tuấn của anh hơi nhếch lên, hiếm khi mở miệng hỏi.

Trần Tử Huyên bị ánh mắt nóng bỏng kia của anh nhìn đến mức lúng túng, hiểu lầm lớn rồi!

Ai chờ anh, tôi không hề chờ anh. Tình huống lúc này giống như cô đang đặc biệt chờ sự sủng hạnh của anh...

Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ ẩn chứa ý định gì đó, bước nhanh về phía giường, mông Trần Tử Huyên dịch sang, vội mở miệng nói: “À, việc này, anh, tối nay anh muốn ngủ ở đây sao...”

“Vợ chồng không ngủ cùng phòng, chẳng lẽ cô muốn đuổi tôi ra ngoài ngủ à?” Nguyễn Chi Vũ đứng bên giường, lạnh lùng hỏi ngược lại một câu.1

Cô biết, anh và cô đã thực sự đăng ký kết hôn, nhưng mà...

Mặt Trần Tử Huyên đỏ lên, cúi đầu, cô nào dám đuổi đại gia như anh ra ngoài ngủ.

Dư quang Nguyễn Chi Vũ nhìn lướt qua hai má đỏ bừng của cô, mắt hiện lên tia khác thường, mở miệng nói: “Cô ngủ bên trong đi.”

Trần Tử Huyên xuất phát từ bản năng, ngoan ngoãn lùi vào bên kia giường, trong lòng căng thẳng gần chết.

Còn Nguyễn Chi Vũ nằm ngay bên cạnh cô, đưa tay điều chỉnh đèn tối đi, quay đầu lại thấy cô gái này né anh như né thú dữ và lũ lụt, liên tục lùi sát sang bên kia giường.

Anh tức giận cảnh cáo một câu: “Trần Tử Huyên, cô mà dám rơi xuống giường làm con chúng ta bị thương thì...”

Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ phức tạp nhìn cô, cánh tay phải tự nhiên ôm eo cô...

Trần Tử Huyên không ngủ nổi!

Nguyễn Chi Vũ nằm ngay bên cạnh cô, cô và da thịt anh nhẹ nhàng kề sát nhau, chạm nhẹ vào vị trí trái tim đang đập hơi nhanh của anh, dọa cô sợ đến mức muốn cách xa anh một chút.

Nhưng anh đang ôm cô nên cô không động đậy được.

“Trần Tử Huyên, cô không ngủ còn định làm gì nữa?”

Hình như Nguyễn Chi Vũ có chút mệt mỏi, ba ngày rồi anh không ngủ, bận rộn xong việc công ty để về sớm, giọng nói khàn khàn thì thầm vang lên bên tai cô.

Mặt Trần Tử Huyên đỏ lên.

Dư quang cô lén nhìn về phía người đàn ông này, hai người họ dựa vào nhau gần đến như vậy.

Nguyễn Chi Vũ nhắm mắt lại, dưới ánh sáng màu da cam của ngọn đèn bàn, trông anh bớt lạnh lùng mạnh mẽ hơn ban ngày, ngược lại đẹp trai và thanh tú hơn một chút. Mặt mũi người đàn ông thật là đẹp mắt.

Rất nhanh, hô hấp của anh dần trở nên đều đều, anh đã ngủ rồi sao?

Nguyễn Chi Vũ vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp kia lay động trái tim cô, mái tóc đen ngắn lộn xộn của anh cọ vào cổ cô ngứa ngáy, cô rất không quen, định đẩy anh ra nhưng lại sợ anh sẽ tỉnh dậy.

Trần Tử Huyên rất lo lắng anh có ý đồ xấu với mình nên hai mắt mở to, cảnh giác không dám ngủ.

Nhưng cô chịu được đến khoảng một giờ sáng, mí mắt sụp xuống, mình ngủ lúc nào cũng chẳng hề hay biết.

Trong phòng ngủ rộng rãi, bên cửa sổ sát đất, ánh trăng tròn tỏa ra ánh sáng trong veo lạnh lẽo, cửa sổ không đóng, rèm cửa nhẹ nhàng tung bay...

Bây giờ là đầu tháng hai, qua vài ngày nữa sẽ đến tết âm lịch, bên trong phòng ấm nhưng gió đêm từ bên ngoài lùa vào vẫn có chút lạnh.

Mi thanh mày tú của cô gái trên giường hơi nhăn lại, cơ thể theo bản năng rụt rụt, chủ động kề sát vào thân hình ấm áp đang nằm bên cạnh.

Nguyễn Chi Vũ cảm thấy cô chủ động đến gần, đột nhiên mở mắt.

Anh không ngủ, lúc này con ngươi anh như một vì sao sáng ngời giữa bầu trời tối đen như mực, nhìn chằm chằm gương mặt tròn trịa gần trong gang tấc.

Ngón tay khẽ vuốt gương mặt tròn, trong mắt có chút hồi ức.

Anh không chút bối rối, cứ như vậy nhìn gương mặt tròn ấy...

Mãi đến tận khi trời sáng...

Trần Tử Huyên ngủ rất say. Cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, như bị một con thú hoang nào đó nhìn bằng đôi mắt sáng quắc suốt đêm. Thật quá kỳ lạ!

“Trần Tử Huyên!”

Giọng nói có chút buồn bực vang lên ngay bên tai cô.

Trần Tử Huyên giật mình một cái, mở choàng mắt ra.

Lúc này cô mới chú ý thấy bên cửa sổ đã có vài tia nắng mai chiếu vào, thì ra trời đã sáng.

Nhưng xuất hiện ngay trước mắt cô là lồng ngực cường tráng trắng nõn của người đàn ông, đầu óc Trần Tử Huyên không phản ứng kịp, rũ mắt nhìn bàn tay không an phận của mình đang ôm ngang eo anh, hơn nữa chân mình còn quấn lấy anh... Vô cùng mờ ám.

Chuyện gì vậy?

Cô sững sờ ngẩn ra, sao có thể, sao có thể ôm nhau vậy chứ!

“Tay tôi tê lắm rồi!”

Nguyễn Chi Vũ tức giận liếc nhìn mặt cô đang ngẩn ra, đột nhiên mở miệng, giọng nói cố nén cảm xúc phức tạp.

Trần Tử Huyên hoảng hốt, lúc này mới chú ý thấy đầu mình không nằm trên gối mà gối lên cánh tay anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, hai má cô lập tức đỏ bừng, chột dạ lùi ra sau.

“Anh, anh... Ông nội nói mang thai ba tháng đầu không được làm bậy!”1

Trần Tử Huyên không biết lấy đâu ra can đảm, dường như thẹn quá thành giận nói với anh một câu.

“Là tự cô trèo lên người tôi!” Nguyễn Chi Vũ nhìn dáng vẻ ghét bỏ của cô, không hiểu sao bỗng tức giận.

“Tôi ôm anh?” Trần Tử Huyên không tin nổi.1

Sao tôi lại chủ động ôm anh được?

Nhưng nhớ lại, cảm thấy rất có khả năng đêm qua mình mơ thấy ác mộng, dù gì khí thế của người đàn ông này rất mạnh, có thể trừ tà được.

“Thật sự là tôi ôm anh sao?” Trần Tử Huyên cố chấp truy hỏi một câu.

“Trần Tử Huyên tay cô đang sờ chỗ nào vậy, hửm?”

Nguyễn Chi Vũ không trả lời cô, ngược lại sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giọng nói có chút mê ly khàn khàn, khẽ hừ một tiếng không rõ có ý gì.

Ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng sâu, lộ ra sự kích thích nguyên thủy nhất, nhất là vào lúc sáng sớm!

Trần Tử Huyên hơi run sợ, hình như tay phải cô đụng vào thứ gì đó dưới háng anh...

“A…” Chết rồi! Chết rồi!

Cô sợ đến mức quát to một tiếng.

Lúc Trần Tử Huyên phản ứng kịp mới bất ngờ rút tay mình lại.

“Tôi, tôi không cố ý sờ chỗ đó của anh...”

Lúc này cô ngẩn người ra, mang tai cũng đỏ bừng lên, sợ hãi nói năng lộn xộn.

Mới sáng sớm xảy ra chuyện này thực sự quá hoảng loạn, cô đang rất bối rối.

Cô không còn mặt mũi gặp ai, chỉ muốn vùi đầu vào chăn.

Cho đến khi người đàn ông nhấc chăn lên, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Cô nghe thấy tiếng bước chân Nguyễn Chi Vũ ra khỏi phòng mới dám thò đầu ra...

Hai má Trần Tử Huyên đỏ bừng, hung hăng nhìn tay phải mình. Chẳng lẽ tối hôm qua mình thật sự bất lịch sự với anh ta sao?

“Mợ chủ, đã đến giờ sang bên nhà chính cùng ăn sáng với ông cụ rồi...”

Nữ giúp việc cung kính đi đến, giọng nói này khiến Trần Tử Huyên hoàn hồn, đáp: “Tôi biết rồi.” Cô xấu hổ thu lại sắc mặt vừa rồi, vội vàng đi rửa mặt, thay quần áo.

Mắt cá chân hôm qua bị thương đã đỡ hơn rất nhiều, hôm nay xuống giường không còn bị đau nữa.

Nhưng nữ giúp việc vẫn để cô ngồi trên xe lăn, đẩy cô qua nhà chính dùng bữa sáng.

“Vết thương ở chân cháu thế nào rồi?”

Vừa vào đến nhà ăn, ông cụ Nguyễn cầm một tờ báo trên tay, không ngẩng đầu mà hạ giọng hỏi một câu.

Trần Tử Huyên ngoan ngoãn đáp: “Cháu đã đỡ hơn nhiều rồi ạ.”

“Nếu không có chuyện gì lớn thì ngày mai cháu về nhà họ Trần ở thành phố C, mau chóng nói chuyện hôn lễ với nhà họ Trần đi...”

Trần Tử Huyên nghe nhắc đến nhà họ Trần, sắc mặt bỗng trở nên phức tạp.

“Ông nội, nhà cháu chỉ có một người dì, không còn người thân nào khác cả!” Giọng nói cô có chút hận.

“Vớ vẩn!”

Ông cụ Nguyễn nhíu mày lại, nhìn cô, nói: “Người nhà họ Trần nhất định phải có mặt trong buổi hôn lễ này.” Ông cụ đặt tờ báo trên tay xuống, ánh mắt già nua sâu xa nhìn Nguyễn Chi Vũ.

Rồi bổ sung một câu: “Cháu về cùng với nó đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.