“Đừng chạy! Bắt lấy cô ta!”
Tiếng bước chân kia theo sát phía sau, tiếng nói thô lỗ kia khiến Trần Tử Huyên sợ đến mức mặt tái đi, chạy thẳng về phía thang máy ở trước mặt, hoảng sợ mà chạy trốn...
“A, buông ra!”
Cô sợ hãi không ngừng nhấn nút thang máy. Cửa thang máy mới mở ra thôi, cô đã vọt vào trong, chỉ là không ngờ ở một bên cầu thang khác, một người đàn ông cao lớn khuôn mặt dữ tợn đuổi tới đây, ngăn cô lại.
Người đàn ông kia thô bạo túm chặt lấy cổ cô, lạnh lùng cảnh cáo: “Ban nãy cô cũng nghe rồi phải không? Là Nguyễn Chi Vũ ra lệnh phá đứa bé của cô đi, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Khi Trần Tử Huyên nghe hắn ta nói lên cái tên Nguyễn Chi Vũ, hốc mắt đỏ bừng, phản bác một câu: “Không! Đây là con của tôi, tôi không phá nó!”
“Cô không có tư cách mang con của cậu Nguyễn chúng tôi!”
Người đàn ông mặc áo blouse trắng trước đó cũng chạy đến đây, trên mặt cuống cuồng, la một tiếng với hai người đàn ông còn lại: “Nhanh ra tay đi!”
“Đừng mà!” Cô sợ đến mức nước mắt suýt nữa chảy ra.
“Buông, tôi không làm thế được...” Cô sợ đến mức cả người run lên, không ngừng giãy dụa vặn vẹo, sợ hãi la to: “Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn, buông ra!”
“Giọng nói gì vậy?”
Lúc này đúng là thời điểm thay ca của bệnh viện, hành lang bệnh viện có phần trống trải và lạnh lẽo hơn, vừa khéo có hai y tá đi ngang đó, nhìn xung quanh đầy khó hiểu.
“Các người đang làm gì vậy?”
Y tá đi về phía có tiếng nói, chỉ thấy có ba người đàn ông đang lén lén lút lút ở đầu cầu thang.
“Dọn sạch một chút rác thải y tế đặc biệt...” Sau đó lại nghe một tiếng “phịch” vang lên, hai tên đàn ông mặc áo bác sĩ trắng nặng nề đẩy một bóng lớn ra sau lưng.
Ý ta cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng ba người đàn ông ở đối diện đã kéo thứ màu trắng hơi to kia vào trong thang máy rồi.
“Hình như tôi chưa từng thấy mấy bác sĩ đó bao giờ, họ ở khoa nào vậy?”
“Bỏ đi, bệnh viện chúng ta lớn thế này, thường xuyên có bác sĩ thực tập đến đây...” Một y tá khác thấy thang máy chậm rãi đóng cửa lại thì buông ra một câu, cũng không nghĩ nhiều.
Cửa thang máy được đóng lại, nhanh chóng đưa người xuống tầng hầm giữ xe.
Trần Tử Huyên bị ném vào đống giường bệnh to lớn, trên đầu bị ép chặt lại. Cô nghe uất một phen, hô hấp khó nhọc, đại não thiếu dưỡng khí, đầu óc đã bắt đầu mê mang...
Vì sao Nguyễn Chi Vũ lại độc ác như vậy.
Vì sao không chịu nghe mình giải thích.
Cô cảm thấy tinh thần sa sút tuyệt vọng, đại não càng ngày càng mơ hồ. Trước khi hôn mê, cô mơ hồ nghe thấy phía trước truyền tới một câu tàn nhẫn: “Tiền đã vào tài khoản rồi, nhanh chóng xử lý cô ta đi.”
“Chuyện tôi bảo cậu xử lý, cậu làm thế nào rồi?”
Cửa phòng bị người ta vội vã đẩy ra, giọng nói của Nguyễn Chi Vũ đầy giận dữ, rõ ràng là tâm trạng rất khó chịu.
Lê Hướng Bắc trong phòng vừa cúp điện thoại là ngẩng đầu nhìn về phía anh, cả người Nguyễn Chi Vũ toàn là không khí “ai gần tôi thì chết.” Chẳng trách trước đó ở bệnh viện người này lại giận dữ như vậy, thì ra là vì đã thấy đoạn video kia.
“Đã xóa bỏ tất cả những bài có liên quan tới video kia trên internet, các trang web nhận được thông báo cũng phải cho người quan sát, cấm sử dụng chuyện đó để truyền bá...”
Lê Hướng Bắc nói xong thì tùy ý hỏi một câu: “Phải rồi, bây giờ Trần Tử Huyên thế nào rồi?”
Nguyễn Chi Vũ nghe anh ta nhắc tới cái tên Trần Tử Huyên, khuôn mặt lập tức khó nhìn hơn.
Lê Hướng Bắc xấu hổ cúi đầu, không dám chọc giận anh nữa, lại lướt di động trong tay mấy cái, mở một video mà mình còn giữ lại ra xem.
Gan của Trần Tử Huyên cũng to thật, dám lao người xuống sông cứu Triệu Dịch Kiệt. Tuy nhiên, khi Lê Hướng Bắc nhìn thấy Trần Tử Huyên cả người ướt đẫm xuất hiện trên bờ sông trong video kia, bèn nhỏ giọng thì thào một câu: “Bình thường không nhìn ra được, thì ra dáng người cô ấy tốt như thế, chẳng trách đoạn video này hot đến vậy...”
Nguyễn Chi Vũ nghe được lời thì thầm này của anh ta, lập tức giận tái mặt, ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo.
Cổ Lê Hướng Bắc co rụt lại, ngón tay nhanh chóng lướt nhanh, lâp tức sợ chết mà xóa ngay cái video này.
Anh ta vội chuyển sang đề tài khác: “Chi Vũ, hình như lần nào Trần Tử Huyên gặp chuyện không may, cậu cũng sẽ nhận được một tin nhắn nặc danh, có cần phải điều tra rõ nơi gửi tin không?”
Lê Hướng Bắc hiếm khi hỏi được một vấn đề nghiêm túc, nhưng biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ ở đối diện lại có chút không yên lòng, như nghĩ đến chuyện gì đó.
Lê Hướng Bắc lén đánh giá người này, trong lòng vô cùng tò mò. Nguyễn Chi Vũ đang suy nghĩ gì vậy?
Bỗng nhiên Nguyễn Chi Vũ đứng bật dậy, khuôn mặt anh có hơi buồn bực, nhanh chóng nói với giọng điệu lạnh lùng: “Giao cho người của bộ công tín điều tra thư nặc danh, ngài mai phải có báo lại.”
Nói xong, khuôn mặt Nguyễn Chi Vũ kìm nén cảm xúc phực tạp, trực tiếp sải bước đi nhanh về phía cửa trước.
Lê Hướng Bắc nhìn theo bóng dáng anh rời đi, nhìn anh la lên một câu: “Cậu tính không quan tâm tới Trần Tử Huyên nữa thật đấy à? Một mình quay về thành phố A?”
Trước nay Nguyễn Chi Vũ không hề có kiên nhẫn với phụ nữ. Xảy ra chuyện như vậy, người kia thật sự có thể ném Trần Tử Huyên đi không quan tâm nữa, nhưng mà...
Lê Hướng Bắc cảm thấy sau khi chung đụng với Trần Tử Huyên mấy ngày, bản thân coi như là có một chút tình hữu nghị cách mạng với người đó, thì thào: “Mùa đông lớn mà lại ngâm mình dưới sông, bây giờ chắc chắn sức khỏe cô ấy rất suy yếu...” Thật sự muốn bỏ mặc cô ấy không quan tâm sao?
Bước chân của Nguyễn Chi Vũ đột ngột dừng lại.
Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ bị mắng đến mức hoang mang sợ hãi của Trần Tử Huyên ở bệnh viện, biểu cảm của anh càng thấy buồn bực hơn.
Mà đúng lúc này, có người đẩy mạnh cửa phía trước vào trong: “Bây giờ Trần Tử Huyên đang ở đâu?”
Giọng nói của Triệu Dịch Kiệt đột nhiên vang to lên. Sự xuất hiện đột ngột của anh ta khiến bọn Lê Hướng Bắc cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Lê Hướng Bắc nhớ tới video mình xem trước đó. Sau khi Triệu Dịch Kiệt được cứu lên, người này đột ngột thổ lộ với Trần Tử Huyên, cầu xin tha thứ. Đây là anh ta đang quan tâm vợ trước của mình đấy à?
Nguyễn Chi Vũ nhìn Triệu Dịch Kiệt ở trước mắt, khuôn mặt trở nên u ám.
Không cần Nguyễn Chi Vũ lên tiếng, bảo vệ ngoài cửa đã nhanh chóng xộcvào trong, hai người bảo vệ, một trái một phải giữ chặt Triệu Dịch Kiệt lại.
“Đưa ra ngoài!” Nguyễn Chi Vũ không kiêng nhẫn ra lệnh một tiếng.
Bình thường Triệu Dịch Kiệt vẫn luôn có phần kiên kỵ với người anh họ này, nhưng bây giờ thì anh ta mặc kệ, liều mạng giãy dụa rồi chửi ầm lên với Nguyễn Chi Vũ ở trước mặt: “Rốt cuộc bây giờ Trần Tử Huyên đang ở đâu?”
“Nguyễn Chi Vũ, tôi thừa nhận là mình đã xin lỗi cô ấy, nhưng anh là người đã ngủ với cô ấy. Cô ấy mang thai ngoài ý muốn, bản thân Trần Tử Huyên cũng không muốn mang đứa con đó. Anh thì sao? Anh ỷ vào thế lực của nhà họ Nguyễn, bắt cô ấy kết hôn với anh. Trước nay anh chưa từng tôn trọng mong muốn của cô ấy, anh cũng có tốt đẹp hơn tôi gì đâu?”1
Khuôn mặt Lê Hướng Bắc đầy khiếp sợ, không ngờ Triệu Dịch Kiệt này dám mắng Nguyễn Chi Vũ! Anh ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên thấy người kia đang thoáng giận dữ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Anh ta lập tức giục bảo vệ một tiếng: “Đuổi ra ngoài!” Miễn lại gây thêm chuyện nữa.
Triệu Dịch Kiệt để mặc cho hai người bảo vệ to lớn túm kéo đi, tức giận đến vẻ mặt xanh mét, vội vã lo lắng gặp lại câu hỏi: “Nguyễn Chi Vũ, anh nói đi, rốt cuộc anh đã đưa Tử Huyên đi đâu rồi?”
“Nguyễn Chi Vũ, bây giờ giờ sức khỏe cô ấy còn yếu ớt như vậy, anh lại cho người đến phá đứa bé của cô ấy đi. Từ đầu đến cuối anh chỉ xem cô ấy là công cụ sinh con thôi!”
Cơn giận Nguyễn Chi Vũ vẫn kìm chế đột ngột bùng nổ, khuôn mặt u ám khó nhìn.
Rồi đột nhiên, anh duỗi tay phải ra, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên một phen, không nói hai lời, phi thẳng con dao về phía Triệu Dịch Kiệt.
Vút!
Con dao nguy hiểm xẹt qua đỉnh đầu của Triệu Dịch Kiệt, cắt thẳng một mảng tóc rồi bay vút qua, găm mạnh lên mặt gỗ được đẽo gọt của cánh cửa, lưỡi dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Như bị con dao sắc bén đột ngột bay tới kia dọa cho sợ, Triệu Dịch Kiệt lập tức ngậm miệng, một giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ thái dương.
“Tôi đối xử với cô ta thế nào, cậu không có quyền hỏi tới!”
Tiếng nói đè nén của Nguyễn Chi Vũ vừa lạnh vừa nặng nề, gằn từng tiếng ra ngoài, mà một phần cảm xúc anh đang đè mạnh xuống dưới đáy mắt kia, giống như là... ghen tị.
Ngay cả Lê Hướng Bắc cũng hơi hoảng hốt. Anh ta quen biết Nguyễn Chi Vũ bao nhiêu năm nay, thật sự chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Trước nay người này luôn giữ một dáng vẻ thờ ơ, mà hiện tại, trông anh như là... Ghen tị. Ghen? Hoặc như có chút cảm xúc gì đó bị kích động, rối loạn hết sự bình tĩnh.
Nguyễn Chi Vũ cũng biết ghen sao?
Triệu Dịch Kiệt nói Nguyễn Chi Vũ cho người phá bỏ đứa con trong bụng Trần Tử Huyên?
Lê Hướng Bắc cảm thấy điều đó là không thể, nhiều lắm người kia chỉ giận nên nói vậy thôi.
Lê Hướng Bắc là người ngoài cuộc, trái lại là người tỉnh táo đầu tiên, bèn nhìn về phía Triệu Dịch Kiệt với vẻ trầm tư, truy hỏi: “Không phải Trần Tử Huyên đang ở bệnh viện sao?” Vì sao người này cứ hỏi Trần Tử Huyên ở đâu vậy?
“Bệnh viện?” Triệu Dịch Kiệt cười lạnh ra tiếng, lời mang châm chọc.
“Nguyễn Chi Vũ, y tá của bệnh viện nói, lúc giữa trưa anh đã qua tìm Trần Tử Huyên. Lúc đó cô ấy mới tỉnh lại thôi, anh đã châm chọc, khiêu khích mắng cô ấy một cái, còn nói cho người đến mổ phá con của cô ấy. Cô ấy bị anh trách móc đến sợ hãi, sắp òa khóc. Chỉ vì cô ấy cứu tôi dưới sông mà anh làm như thế với cô ấy sao?”
“Anh nói cô ấy không có tư cách mang thai con của anh, được lắm, phá sạch đứa bé đó đi, hai người các anh cũng không còn quan hệ gì nữa. Bây giờ, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc anh bắt Trần Tử Huyên đi đây rồi?”
Trước đó Nguyễn Chi Vũ giận đến mất lý trí, bây giờ nghe anh ta nói như vậy, lập tức ngây cả người.
Anh vội vã cầm di động lên, vừa gọi điện thoại cho bệnh viện xong, khuôn mặt anh trở nên vừa tối đi vừa không tin nổi: “Cô ta không có ở bệnh viện!”
“Nguyễn Chi Vũ, anh còn giả vờ gì nữa? Tôi đã điều tra ở bệnh viện một tiếng rồi. Anh đi chưa lâu, đã có ba tên đàn ông xa la ép bắt Trần Tử Huyên đi, trừ anh ra còn kẻ nào dám quang minh chính đại làm chuyện như thế nữa?” Triệu Dịch Kiệt giận dữ đến mức mắng to với anh.
Thủ đoạn của Nguyễn Chi Vũ cũng đủ ngoan độc. Hơn một tháng ngắn ngủi người này về nước, anh ta đã có thể chỉnh đốn tập đoàn lại lần nữa. Dù những nhân vật cấp cao của tập đoàn có bất mãn với anh ta, họ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
Nguyễn Chi Vũ không quan tâm tới anh ta nữa, chỉ ra hiệu với Lê Hướng Bắc ở sau lưng, hai người lập tức vội vã đi ra khỏi phòng nghỉ.
Nguyễn Chi Vũ vừa đi vừa buồn bực dặn dò vệ sĩ ở bên cạnh: “Cho người qua tìm bên nghĩa trang xem có tung tích của mợ chủ không, có tin gì thì báo ngay cho tôi biết!”
Khuôn mặt của Lê Hướng Bắc cũng trở nên lo lắng, sóng vai vào thang máy với anh: “Chi Vũ, ai lại to gan như vậy, dám ngang nhiên bắt cóc Trần Tử Huyên. Nếu là người trong giới, chắc chắn càng không dám động tới cô ấy...”
Dù sao Trần Tử Huyên cũng là cháu dâu của nhà họ Nguyễn, động vào cô ấy là muốn chết!
Triệu Dịch Kiệt thấy biểu cảm họ căng thẳng như vậy, cũng lập tức vọt vào thang máy: “Anh, anh thật sự không cho người bắt cô ấy đi sao?” Anh ta trừng mắt nhìn Nguyễn Chi Vũ thật kỹ.
Nếu không phải Nguyễn Chi Vũ, vậy thì là ai?
Đôi mắt Nguyễn Chi Vũ cũng không nhìn anh ta, tiếp tục lạnh giọng ra lệnh trong điện thoại: “Cho người liên hệ với cấp trên của thế giới ngầm, nói là tôi muốn tìm người...”
Chuyện như thế này, nếu không phải là người trong giới làm, vậy chỉ có thể là thế giới ngầm làm thôi.
Vệ sĩ ở bên đầu dây bên kia cũng cảm giác được giọng điệu vừa vội vàng vừa luống cuống của cậu chủ mình, không dám trì hoãn chút nào, lập tức đáp lại rồi cho người đi làm ngay.
Thang máy đi xuống lầu một, đám người Nguyễn Chi Vũ bước nhanh ra bên ngoài, xe đã đợi sẵn ở đó: “Đến nhà họ Trần!” Anh lạnh giọng thúc giục.
Ở đây là thành phố C, thế lực lớn nhất thành phố C đúng là nhà họ Trần!
Xe nhanh chóng chạy một mạch tới nhà họ Trần, mà chuyện khiến bọn Nguyễn Chi Vũ thấy ngoài ý muốn, chính là không ngờ ngoài cửa nhà họ Trần lại xuất hiện một đống phóng viên chen người chật kín.
Trần Võ Quyền đang bị đám phóng viên truy hỏi, như bị phiền lắm, ông ta gắt lên: “Trần Tử Huyên không phải con gái tôi! Chuyện mất mặt đó của nó không liên quan gì tới tôi!”
“Cô ta là vợ của tôi!”
Nguyễn Chi Vũ đi nhanh xuống xe với khuôn mặt u ám, giọng nói lạnh lẽo kia khiến đám phóng viên phía trước quay phắt đầu lại...