Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 225: Chương 225: Có thích hợp hay không, tự con biết rõ




Trần Tử Huyên ngồi trên ghế của bàn ăn, trước mắt là bữa sáng thịnh soạn. Cô không ăn nhiều nhưng lại không có cảm giác thèm ăn gì. Cô nghiêm mặt, tâm tình cứ lo lắng

Cô muốn đứng dậy khỏi ghế ngay lập tức để đi ra phòng khách chất vấn, nhưng trong lòng chợt dâng lên một phần rụt rè, sợ biết được một ít chuyện chẳng lành.

“Đang nghĩ gì đó?”

“Chắc không phải là nghĩ đến dì út kia của cô đấy chứ?”

Lê Hướng Bắc ở đối diện bàn ăn ăn uống no đủ rồi, lấy khăn lau môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, cảm thấy thần sắc người phụ nữ này có chút kỳ quái, dùng giọng điệu bất hảo mà móc mỉa cô.

Trần Tử Huyên lại bày ra vẻ mặt đờ đẫn, ngớ ra trong chốc lát.

Cô nhớ ngay ra mình là lẻn về nhà họ Nguyễn, giờ đã gần bảy giờ sáng, dì út của cô đã dậy rồi.

Nhất định sẽ bị mắng, cảm xúc càng ngày càng chùng xuống. Thôi bỏ đi, chủ động nhận tội thì có thể đỡ hơn.

“Lê Hướng Bắc, cho tôi mượn điện thoại di động.”

“Trần Tử Huyên, là cô tự chủ động trở về, hay là...”

“Đưa điện thoại đây.” Cô lười kì kèo cùng anh ta, thúc giục.

Lê Hướng Bắc cũng không đưa điện thoại di động mà ngược lại ánh mắt mang theo sự nghi ngờ nhìn cô: “Hiện tại tôi đang hỏi cô rất nghiêm túc, rốt cuộc có phải cô tự nguyện chủ động trở về không? Chuyện này rất quan trọng.”

“Tôi tự lẻn trở về, đang chờ bị mắng này. Đồ gà mẹ, mau đưa điện thoại di động đây.”1

Cô không muốn nghĩ quá xa, chỉ cảm thấy con hàng này có thể chỉ muốn hả hê khi thấy mình xui xẻo.

Lê Hướng Bắc nhíu mày, nở một nụ cười, như thể có hơi hài lòng với câu trả lời của cô. Anh ta hào phóng lấy điện thoại di động trong túi ra rồi đưa qua. Nhưng lúc này, một người hầu nữ bước nhanh đến về phía Trần Tử Huyên, kèm theo nhạc chuông điện thoại di động quen thuộc.

“Mợ chủ, mợ có điện thoại.”

Người hầu nữ cầm theo điện thoại di động của cô đến đây, tất nhiên không cần dùng di động của Lê Hướng Bắc nữa. Cô cầm lấy điện thoại di động đang rung, liếc nhìn màn hình điện thoại một cái, lập tức lộ ra vẻ mặt chột dạ.

Là dì út cô gọi tới.

“Nói cho bà ta biết cô và Chi Vũ sắp bỏ trốn rồi, bảo bà ta đừng có ép buộc nữa. Cô Hai nhà họ Cố này thật là...” Lê Hướng Bắc không khỏi càu nhàu.

Cố Như Yên này thật sự chẳng hiểu ra sao cả.

Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn anh ta một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta ngậm miệng lại.

Ngón tay cô lo lắng chạm vào nút trả lời trên điện thoại: “Dì út.” Cô ngoan ngoãn gọi.

Cố Như Yên nghe được âm thanh của cô cũng không nổi trận lôi đình, chỉ dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói hai chữ.

“Quay về!”

Trần Tử Huyên cầm điện thoại, nhất thời tim thắt chặt.

Do dự trong hai giây, cô mới nhỏ giọng mở miệng: “Dì út, con muốn ở lại nhà họ Nguyễn.” Giọng nói của cô đè lại rất thấp, như thể đã phạm sai lầm nên cực kỳ chột dạ.

Lê Hướng Bắc nhìn cô sợ hãi đến vậy, nhất thời nổi lửa!

Có ý gì chứ, cả ngày ở bên cạnh tác oai tác quái, nay lại thành thật ngoan ngoãn như vậy. May mà Nguyễn Chi Vũ và Bùi Hạo Nhiên đang ở trong phòng khách, nếu không thì có lẽ anh sẽ rất bất mãn.

“Trần Tử Huyên, cô chưa cai sữa à? Có phải Cố Như Yên bảo cô ly hôn với Chi Vũ thì cô cũng làm như vậy không?” Lê Hướng Bắc tối sầm mặt mũi mắng cô, không quan tâm rằng người ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy.

Anh ta muốn để Cố Như Yên nghe rõ. Nếu không phải nể tình bà là dì út của Trần Tử Huyên thì mấy người bọn họ không có khả năng nhường nhịn bà như vậy được. Thật sự tưởng rằng ai tới đây cũng bắt nạt được bọn họ à.

“Tử Huyên, lập tức trở về ngay bây giờ.” Giọng nói của Cố Như Yên ở đầu dây bên kia hiển nhiên mang theo chút tức giận.1

“Con...” Biểu cảm cô rất mâu thuẫn, cố gắng giải thích: “Kỳ thật Nguyễn Chi Vũ anh ấy không khó ở chung đến vậy đâu. Chỉ là không nhiệt tình với mọi người cho lắm. Nếu dì út quen biết anh ấy thời gian lâu rồi thì cũng sẽ thân với anh ấy. Anh ấy khác với cha con Trần Võ Quyền...”

“Cậu ta còn tệ hơn Trần Võ Quyền.”

Người ở đầu dây bên kia điện thoại bị kích thích bởi thứ gì đó rồi, tức thì bác bỏ.

“Con trai của Nguyễn Thanh Thừa và Giang Hoa Nhân, cậu ta có thể là người tốt như thế nào chứ. Con tin, nhưng dì không tin!”

Trong lúc nhất thời, Trần Tử Huyên không biết phải trả lời như thế nào. Cô có thể cảm nhận được cơn tức giận của Cố Như Yên đang trên đà bùng phát. Mỗi lần nhắc đến nhà họ Nguyễn, cảm xúc của bà đều không khống chế được, cô thật sự không rõ vì sao nữa.1

Cố Như Yên nghe thấy cô không nói nữa, âm thầm hít sâu vài hơi, nhẹ giọng nói: “Tử Huyên, dì làm vậy là vì tốt cho con. Nguyễn Chi Vũ này thật sự không thích hợp với con...”

“Thích hợp hay không tự con biết rõ.”

Cô không có lòng chống đối với Cố Như Yên, những lời này gần như là bật thốt ra.

Sau đó, ngay khi cô vừa nói những lời này ra khỏi miệng, bên kia điện thoại đã bị cúp máy. Trần Tử Huyên nhìn màn hình điện thoại, trong tiềm thức muốn gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn để điện thoại xuống bàn, dựa lưng vào ghế dựa, biểu cảm có hơi giằng co, có chút mất mát.

Nhìn thấy biểu cảm mất mát của cô, Lê Hướng Bắc có chút không kiên nhẫn mà lớn tiếng một câu: “Rốt cuộc Cố Như Yên có thù hận gì với nhà họ Nguyễn thế?”

“Không biết…”

Cô khó chịu nhíu mày thật chặt, đầu óc cô không ngừng nhớ lại xem dì có khúc mắc nào với nhà họ Nguyễn hay không, nhưng cô thật sự không có ấn tượng.

“Hình dì út vô cùng ghét cha của Nguyễn Chi Vũ.”1

Nguyễn Thanh Thừa.

Cái tên này rất xa lạ đối với cô, người cha quá cố của Nguyễn Chi Vũ.

“Nguyễn Thanh Thừa...” Cô lặp lại cái tên này, nhưng cô vẫn không có bất kỳ ký ức nào.

“Nguyễn Thanh Thừa!”

Đầu bên kia điện thoại, sắc mặt của Cố Như Yên vô cùng xấu xí, nghiến răng nghiến lợi đọc ba chữ này, trong lòng tràn đầy tức giận không có cách nào trút bỏ, tay cầm chặt điện thoại không ngừng siết chặt.

“Nhà họ Nguyễn, chúng tôi không có khả năng trèo cao, nhưng đừng mong làm hại chúng tôi lần nữa...”

“Mình nhất định phải làm cho Tử Huyên xóa sạch quan hệ với cậu ta.” Đầu óc bà hơi lộn xộn và căng thẳng, giậm chân tới lui trong phòng khách, lo âu bất an lẩm bẩm điều gì đó.

“Mình nhất định phải đoạn tuyệt giữa nó và nhà họ Nguyễn, cả đời không qua lại với nhau!”

Quản gia vốn dĩ đang bận rộn trong nhà chính, nghe người dưới nói Trần Tử Huyên đã về, hơn nữa Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên cũng đã tới từ sáng sớm. Ông ta tò mò muốn đến Đông Uyển, nhưng mới vừa đi được nửa đường thì có một nam người làm của nhà họ Nguyễn vội vàng chạy về phía ông ta, nói rằng có một người phụ nữ gọi điện thoại cho ông cụ.

“Số điện thoại di động của ông cụ đã nhiều năm không dùng rồi.”

Quản gia lúc đầu có chút không tin tưởng, nhưng cấp dưới cũng không dám nói dối, suy nghĩ một hồi mới trầm giọng hỏi: “Là ai? Có báo tên không?”

“Có, bà ấy nói tên bà ấy là Cố Như Yên.”

“Cố Như Yên?”

Người quản gia già tỏ vẻ ngạc nhiên, đây là dì út kia của Trần Tử Huyên.

Điều khiến ông ta thấy kỳ lạ hơn là: “Cô Hai nhà họ Cố này làm sao mà biết được số điện thoại di động của ông cụ?”

Kể từ khi ông cụ Nguyễn chính thức thông báo rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ tiếp quản tập đoàn, số điện thoại di động của ông mười mấy năm qua đã không được sử dụng thường xuyên nữa. Dần dần, một số doanh nghiệp chính thức, thậm chí một số bạn bè cũ, cũng liên lạc với số điện thoại cố định của nhà chính của nhà họ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn là người hay nhớ tình cũ, hơn nữa giữ một số điện thoại di động đối với bọn họ mà nói cũng không phải việc gì khó, chỉ cần thỉnh thoảng cử người đến sạc điện thoại và nạp tiền là có thể giữ số điện thoại này làm kỷ niệm.

Quản gia suy nghĩ một chút, sai người hầu đi: “Đưa điện thoại cho tôi, cậu đi xuống làm việc đi.”

Ông ta có hơi vội vàng quay người trở lại nhà chính.

Trong phòng khách sang trọng và lộng lẫy của nhà họ Nguyễn, một ông lão tràn đầy sức sống trong bộ đồ Đường bằng lụa vàng đen đang ngồi ở giữa ghế sô pha trong phòng khách, nghiêng mình đùa nghịch với mấy tấm thiệp mời được sử dụng chuẩn bị cho lễ đầy tháng của mấy đứa bé.

“Ông cụ, cô Hai của nhà họ Cố gọi đến số di động của ông, nói có chuyện muốn nói với ông.” Quản gia bước lên trước, giọng nói bình tĩnh, đưa một chiếc điện thoại di động màu đen đang trong cuộc trò chuyện qua.

Động tác sửa sang lại thiệp mời của ông cụ Nguyễn khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, trên gương mặt uy nghiêm già nua có chút kinh ngạc.

“Dì út của Tử Huyên?”

“Vâng.” Vẻ mặt của quản gia có chút phức tạp: “Cố Như Yên nói rằng bà ấy có việc quan trọng cần tìm ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.