Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông trước mắt, sắc mặt lập tức trở nên lạnh nhạt.
“Triệu Dịch Kiệt, tại sao anh lại ở đây!” Trong lời nói của Trần Tử Huyên tất cả đều là sự căm ghét.
Triệu Dịch Kiệt nhìn cô, cũng không nói gì, trái lại ánh mắt đánh giá cô lại trở nên hơi kỳ quái.
Anh ta trước đây không biết hóa ra Trần Tử Huyên và dì của cô lại ở trong một căn hộ chật hẹp cũ nát như thế này, điều kiện của nói này so với phòng dành cho người giúp việc của nhà họ Triệu còn tệ hơn.
Ba năm Trần Tử Huyên kết hôn cùng với anh ta, đó giờ chưa từng đòi tiền anh ta, đột nhiên, Triệu Dịch Kiệt cảm thấy bản thân mình thật sự chưa từng cẩn thận để ý đến cô.
Kỳ thực, thân hình cao một mét sáu mươi tám của Trần Tử Huyên đẹp và thanh thoát có thể so được với siêu mẫu, gương mặt trắng mịn tinh tế còn xinh đẹp hơn cả Trương Thiến Thiến.
“Triệu Dịch Kiệt, nơi này không hoan nghênh anh!”
Trần Tử Huyên bị anh ta nhìn, đáy lòng cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng lên tiếng: “Trả chìa khóa lại đây!” Cô biết, chiếc chìa khóa này là dì của cô đưa cho anh ta.
“Tử Huyên, lúc trước dì của cô đưa chìa khóa cho tôi, còn bảo tôi chăm sóc cho cô thật tốt...” Ánh mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn Trần Tử Huyên càng thâm thúy hơn.
“Triệu Dịch Kiệt, anh ở chỗ này giả bộ tình sâu nghĩa nặng gì chứ!”
Trần Tử Huyên không muốn nhìn thấy anh ta, trực tiếp lạnh lùng gạt phắt đi: “Đi ra ngoài, nơi này bần hàn lắm, không thích hợp với cậu chủ nhà họ Triệu như anh đâu!”
Triệu Dịch Kiệt bị cô mắng có hơi chột dạ.
Thế nhưng những năm nay đã quen cô thuận theo ý mình, bây giờ nghe thấy cô nói chuyện lạnh lùng như băng, tâm tình anh ta rất phức tạp.1
Đột nhiên lại nhớ tới cô ta đã đăng ký kết hôn với nha họ mình, cảm nhận trong lòng Triệu Dịch Kiệt lại càng khó diễn tả thành lời.
“Cô là bởi vì đã bám víu được anh họ tôi, vì thế nên mới nói chuyện lạnh nhạt vô tình với tôi như vậy đúng không?” Trong thâm tâm Triệu Dịch Kiệt nảy sinh ra một phần đố kị.
“Cô cho rằng anh họ tôi vì cái gì mà muốn cưới cô, thật sự coi mình bay được lên cành cao liền biến thành phượng hoàng à? Nguyễn Chi Vũ anh ta vừa mới về nước tiếp quản điều hành công ty, đang tranh quyền đoạt thế với mẹ của tôi, cô chẳng qua chỉ là một con cờ của anh ta, chờ cô sinh con ra rồi, anh ta nhất định sẽ đuổi cô đi, Đến lúc đó cô chẳng là cái thá gì, chỉ trở thành chuyện cười trong miệng người khác thôi.”
Trần Tử Huyên ẩn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng đuổi người: “Nói đủ chưa! Nói đủ rồi thì cút ngay cho tôi!”
Cô không thể nhịn được nữa, tiến lên phía trước một bước.
Trần Tử Huyên giơ tay nhanh chóng lôi cánh tay phải của Triệu Dịch Kiệt, đoạt lại chìa khóa trong tay anh ta.
Giữa lúc Trần Tử Huyên đang định đẩy anh ta ra cửa phòng, Triệu Dịch Kiệt đột nhiên lại trở tay kéo cô vào trong lòng ngực.
“Tử Huyên, tôi biết cô đang giận tôi, nhưng tôi cũng là vì muốn tốt cho cô. Tôi cho cô ba trăm vạn, cô cùng dì cô roief khỏi nơi này đi đến nơi khác sống những ngày tháng tốt đẹp hơn.”
Trần Tử Huyên bị anh ta ôm chặt, trong chốc lát giãy giụa cũng không buông ra.
Bất chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập...
“Hai người tại sao lại ôm nhau!”
Giọng nói sắc bén của Trương Thiến Thiến vang lên, cô ta sốt sắng tiến lên kéo cánh tay Triệu Dịch Kiệt, tách bọn họ ra.
Cô ta chú ý tới ánh mắt của Triệu Dịch Kiệt cứ nhìn chằm chằm vào Trần Tử Huyên, quýnh lên.
Trương Thiến Thiến khoác tay Triệu Dịch Kiệt làm nũng thúc giục: “Dịch Kiệt, không phải anh nói chuẩn bị ba trăm vạn cho cô ta rời đi sao? Nhà cô ta nghèo như vậy chắc hẳn rất cần tiền.”
Nói rồi, Trương Thiến Thiên dứt khoát lấy ra từ trong ví tiền của Triệu Dịch Kiệt một tấm séc đã chuẩn bị sẵn, đắc ý đập lên mặt bàn.
Trần Tử Huyên chỉ liếc mắt nhìn tấm séc ba trăm vạn trên mặt bàn, nghiến răng cười lạnh thành tiếng.
“Trương Thiến Thiến, tôi có nghèo thì cũng còn tốt hơn loại người hèn hạ vong ân bội nghĩa như cô.”
Triệu Dịch Kiệt nghe thấy Trần Tử Huyên mắng Trương Thiến Thiến, theo bản năng nói đỡ cho cô ta: “Trần Tử Huyên, cô đừng có lúc nào cũng nhằm vào Trương Thiến Thiến, cô tức cái gì thì cứ nhắm vào tôi đây này. Trương Thiến Thiến là cô gái tốt, cô ấy bảo tôi cho cô tiền là đã rất khoan dung với cô rồi.”
Trần Tử Huyên cần tấm séc trên mặt bàn lên: “Triệu Dịch Kiệt, anh muốn dùng tiền đuổi cổ tôi chắc!”
Ngay sau đó, cô xé vụn tấm séc thành giấy vụn, tay phải vung lên, giấy vụn bay ngổn ngang xuống đất.
“Anh có biết tại sao tôi lại ghét cô ta như thế không? Triệu Dịch Kiệt, anh không biết! Ba năm, anh chẳng biết gì về chuyện riêng của tôi cả, bởi vì anh chưa từng quan tâm đến tôi, anh không hề để ý!”
“Triệu Dịch Kiệt, anh vẫn luôn coi thường việc tìm hiểu về tôi đúng không?”
“... Vậy được rồi, bây giờ tôi nói cho anh biết, đây chính là tôi!” Cô lạnh giọng nói.
Trần Tử Huyên vừa dứt lời, đột ngột xoay người một cái, sau lưng dán vào lồng ngực Triệu Dịch Kiệt, hai tay trái phải siết chặt cổ áo và thắt lưng của anh ta, động tác rất lưu loát nhanh nhẹn...
Chân phải cô choãi về sau, người gập về phía trước, mạnh mẽ dồn sức, một chiêu không thủ đạo, tàn nhẫn ném tên đàn ông này ra ngoài...
Bịch!
“Triệu Dịch Kiệt, tôi sẽ không ngu xuẩn như trước đây nữa đâu, anh tốt nhất là đừng có chọc vào tôi!”
Triệu Dịch Kiệt bay bổng ngã nhào ra ngoài, gương mặt kinh ngạc lúc lưng bị đụng vào đâu đó phát đau, ngẩng đầu nhìn Trần Tử Huyên...