Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 12: Chương 12: Đồng hồ BỎ TÚI, BẠN GÁI ĐÃ QUA ĐỜI




Lúc rạng sáng, quán bar Diễm Hỏa lớn nhất, xa hoa nhất ở trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt, phần lớn người ra vào là con cháu nhà giàu có, còn có một vài ngôi sao điện ảnh hay người mẫu muốn trèo cao thường xuyên tới lấy lòng.

Tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn lờ mờ cùng chùm ánh sáng bảy màu sáng chói thỉnh thoảng hiện lên bên kia sàn nhảy, trai xinh gái đẹp uốn éo người theo tiết tấu của điệu nhạc, mặc sức buông thả.

Một chùm ánh sáng mãnh liệt màu vàng nhạt thoáng qua cửa vào Vip của quán bar, đúng lúc một người đàn ông chậm rãi đi đến.

Phía dưới ánh đèn, phản chiếu dáng người cao ráo, khuôn mặt lạnh lùng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên lộ ra một cảm giác lạnh lùng xa cách không nên lại gần của anh.

“Cậu Nguyễn, mời đi theo tôi lối này…” Giám đốc của quán bar đích thân chờ đợi ở cửa ra vào.

Tiến vào thang máy, trực tiếp đưa lên quầy rượu ở tầng cao nhất.

Tầng cao nhất của quán bar không giống với bầu không khí ầm ĩ ở dưới lầu kia, nơi này có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cả tầng đều được làm thông thoáng, vô cùng rộng rãi, thiết kế và trang trí đơn giản, nhã nhặn và tinh tế, trên tường treo những bức tranh quý báu, bình hoa và pho tượng cổ được trưng bày ở bốn phía.

Phần cuối của phía đông là nơi cất giữ rượu nổi tiếng, phía trước là quầy bar hình nửa cung tròn, nơi này không có nhân viên phục vụ, cũng rất ít có người có thể đi vào nơi này.

“Bình thường nơi này không cho phép phụ nữ tiến vào đâu, hôm nay em đồng ý chủ động ở trên, anh mới mang em vào đây…”

Đột nhiên vang lên tiếng chạm cốc, theo sau chính là tiếng cười cợt tán tỉnh của người đàn ông.

“Cậu Lê, người ta đã nói là muốn làm vai nữ số một của bộ phim Mai Hồng Tình Thâm kia đó, anh đừng có quên.”

Giọng nói của người phụ nữ rất điệu đà, thuận tiện lấy ngực của cô ta cọ vào người đàn ông, mang theo nụ cười lấy lòng, nâng ly rượu lên cho anh ta uống.

“Nhưng đạo diễn nói kỹ năng diễn xuất của em không tốt, em nói xem bây giờ anh phải làm sao đi?”

Người đàn ông mang dáng vẻ của cậu ấm ăn chơi trác táng, bàn tay không an phận sờ lên ngực ngôi sao điện ảnh kia.

“Cậu Lê, hay là mời mấy cô gái đó rời đi trước.”

Giám đốc quán bar bước nhanh tới, đứng trước mặt Lê Hướng Bắc, căng thẳng nói một câu.

Có thể là do mất hứng, Lê Hướng Bắc lườm anh ta một cái.

Trên ghế sô pha quý giá màu xanh sẫm đối diện với quầy bar, một người đàn ông khác đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Lê Hướng Bắc, cậu chết chắc rồi.”

“Cái gì?”

Lê Hướng Bắc nhìn thấy Ngô Tuấn Khải cười rất gian trá, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

Lúc ngẩng đầu lên đối mặt với người đàn ông ở trước mắt, Lê Hướng Bắc giống như gặp quỷ, lập tức đẩy người phụ nữ trên người ra.

Anh ta nhảy xuống vị trí ở trước quầy bar, làm một bộ mặt ghét bỏ: “Tất cả đi xuống, ai bảo các người cho mấy cô gái này đi lên!”

Mấy cô ngôi sao điện ảnh và người mẫu kia thấy Lê Hướng Bắc trở mặt nhanh như vậy thì quay đầu nhìn về phía sau lưng, ánh mắt đều bất ngờ giật mình.

“Nguyễn, cậu Nguyễn.” Các cô gái không che giấu được sự sùng bái trong ánh mắt, điệu đà kêu lên một tiếng.

Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại không có chút biểu cảm nào, con người lạnh lẽo nặng nề nhìn về phía Lê Hướng Bắc.

Lê Hướng Bắc cảm thấy sau lưng ớn lạnh, thật sự phải chết rồi, mấy người phất lên như bọn họ đều biết Nguyễn Chi Vũ bởi vì một số việc mà vô cùng ghét bỏ phụ nữ.

Lê Hướng Bắc nhanh chóng đuổi những cô gái này xuống dưới lầu, thấy Nguyễn Chi Vũ không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chi Vũ, nghe nói hôm nay ông nội anh ép buộc anh đi đăng ký kết hôn.”

Ngô Tuấn Khải rót cho anh một ly rượu đỏ, cười lạnh nhạt hỏi.

Nguyễn Chi Vũ còn chưa mở miệng, Lê Hướng Bắc đã kích động trước: “Kết hôn gì cơ? Chi Vũ, anh cưới vợ sao?”

Cậu Lê hoàn toàn không tin, cho dù ông cụ Nguyễn có ép buộc anh, cơ bản cũng sẽ không được, có lúc nào Nguyễn Chi Vũ hiếu thuận như vậy đâu.

“Chi Vũ, người phụ nữ kia có gì đặc biệt?”

Nguyễn Chi Vũ mặc kệ người họ Lê này, trực tiếp trầm giọng nói: “Đồng hồ bỏ túi của tôi đâu?”

Lê Hướng Bắc đang muốn tìm đồng hồ bỏ túi về cho anh, đột nhiên nhớ tới một số việc, sắc mặt lập tức kinh hãi.

“Chi Vũ, không phải là anh cưới cái này chứ…” Lê Hướng Bắc lung lay đồng hồ bỏ túi màu vàng tinh xảo ở trên tay.

“Là người phụ nữ tháng trước cắn anh một cái, còn cướp áo khoác của anh, người làm rơi cái đồng hồ bỏ túi này à?”

Lúc đấy, Lê Hướng Bắc nghe nói Nguyễn Chi Vũ mới trở về từ Mỹ, đến câu lạc bộ kia nghỉ ngơi lại ngủ với một người phụ nữ. Ngày đó suýt nữa anh ta đã muốn nói là Nguyễn Chi Vũ bị ma nhập vào người, bình thường anh ghét phụ nữ như vậy, thế mà lại ngủ với người ta.

Nhưng anh ta còn nghe nói gan cô gái kia to bằng trời, dám cắn anh, cướp đánh áo khoác của anh, còn dám to gan lấy đồng hồ bỏ túi bảo bối của Nguyễn Chi Vũ lén đưa cho người tài xế taxi xem như phí đi đường.

Lê Hướng Bắc nghĩ cô gái kia tám phần muốn đi chầu Thượng đế rồi.

Nhưng, vậy mà lại cưới cô ta!

“Chi Vũ, tại sao anh lại đồng ý cưới cô ta?” Lê Hướng Bắc rất tò mò người chị dâu kia là ai.

Nguyễn Chi Vũ không để ý đến anh ta, đứng dậy khỏi ghế sô pha, đưa tay trực tiếp đoạt lấy đồng hồ bỏ túi.

Ngô Tuấn Khải nhìn về phía đồng hồ bỏ túi trên tay Nguyễn Chi Vũ, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Chi Vũ, Trần Tử Huyên kia nhìn rất quen mắt.” Ngô Tuấn Khải bỗng nhiên nói một câu không rõ ý nghĩa.

Nguyễn Chi Vũ chỉ cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, nắm chặt đồng hồ bỏ túi trong tay một chút nhưng không trả lời.

Ngô Tuấn Khải nhìn về phía đồng hồ bỏ túi trên tay anh, bọn họ đều biết bên trong chiếc đồng hồ bỏ túi này có khảm ảnh chụp của Lưu Oánh Oánh, bạn gái cũ của anh.

Dáng dấp của Trần Tử Huyên này đúng là tương tự với Lưu Oánh Oánh đã chết kia....1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.