Đồ cáo già! Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, Chu Tiểu Duy đã làm bảo mẫu trong nhà họ Bùi được một tháng, công việc tương đối dễ dàng, nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng và tao nhã của Bùi Hạo Nhiên, khi anh ta nở nụ cười vô hại là cô ấy lại không cầm lòng được mà nguyền rủa anh ta.
“Cô Chu, Tiểu Ức nhà tôi được cô chăm sóc nên gần đây tâm trạng cực kỳ vui vẻ, cô có công rất lớn.”
Chu Tiểu Duy cứng đơ mặt và không nói nên lời.
“Tuy nhiên tôi thấy cô là người trung thực và thật thà, nhất định làm việc chăm chỉ không phải là do tham lam tiền bạc nên tháng này tôi sẽ chỉ đưa cho cô mức lương cơ bản, để tránh thưởng thêm sẽ tạo áp lực cho cô.”
Tôi áp lực ông nội anh ấy, tôi cần tiền!
Chu Tiểu Duy vẫn im lặng, nhưng khuôn mặt của cô ấy bắt đầu biến dạng.
“Đúng rồi, hộp bánh tôi vừa đưa cho cô có ngon không?”
Chu Tiểu Duy gật đầu đầy cứng ngắc.
“Cô đã ăn rất nhiều à?”
Cô hơi do dự: “Đã ăn hết rồi.”
“Rất tốt.”
Anh Bùi khen ngợi một câu đầy ẩn ý, rồi bình tĩnh nói với cô ấy: “Tối nay nếu cô bị tiêu chảy thì nhớ gọi điện cho tôi nhé, hộp bánh này ở nhà còn nhiều lắm, loại bánh xã giao này tôi đã để lâu rồi, không biết có quá hạn hay không.”
Chu Tiểu Duy sững sờ, trên khóe môi còn sót lại một ít vụn bánh quy.
Điên tiết rồi đấy, cái đồ bại hoại họ Bùi ra vẻ nhã nhặn này.
Cô ấy thực sự muốn nghỉ việc!
Cô ấy chịu đựng tủi nhục cả tháng trời, đón con rồi làm việc nhà, cơm nước ba bữa là chuyện nhỏ, bi kịch nhất chính là phải đối mặt với hai cha con vô lương tâm họ Bùi này.
Nhưng có một điều khiến cô ấy rất hài lòng đó là cuối cùng đã nghe ngóng được thông tin bí mật từ nhà nhà họ Bùi sau một tháng nằm vùng.
“Nghe nói cuộc phẫu thuật của Nguyễn Chi Vũ ở Mỹ rất thành công, sức khoẻ anh ta đang hồi phục rất tốt.” Cô ấy đã gửi tin tức với Trần Tử Huyên đang ở nhà ngay lập tức.
Trần Tử Huyên xuất viện đã hơn bốn mươi ngày, thời gian trước, cô luôn thức giấc giữa đêm, tay chân đổ mồ hôi lạnh ngắt. Cô nắm chặt lấy tay Chu Tiểu Duy nói rằng đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con trong phòng phẫu thuật.
Lời nói của cô lo lắng và ngắt quãng, đôi khi không mạch lạc và mê sảng.
Chu Tiểu Duy ngồi bên giường nhìn cô như thế thì không kìm được mà hai mắt đỏ hoe rồi ôm chặt lấy cô, cô ấy biết rằng Trần Tử Huyên đang rất sợ hãi vì thân thể cô cứ run lên bần bật.
Chu Tiểu Duy chọn cách im lặng, cô ấy không dám nhắc đến chuyện của đứa trẻ, họ đều hy vọng đứa trẻ sẽ khỏe mạnh, nhưng đó chỉ là trong mơ mà thôi.
Trần Tử Huyên sụt gần mười ký, cô ấy trông thấy mà đau lòng. Khoảng hai lăm ngày sau khi sự việc xảy ra, Trần Tử Huyên đột nhiên đòi ăn nhiều hơn, cô nói rằng mình muốn vực dậy tinh thần để nghĩ cách.
Trần Tử Huyên không cần sự an ủi của họ, cô phải mạnh mẽ hơn họ nghĩ.
Ngày đó Chu Tiểu Duy vui mừng đến nỗi bật khóc, còn Đường Duật không thích nói nhiều nhưng vẻ mặt rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, họ không phải lo lắng về bệnh tinh thần của Trần Tử Huyên nữa, tâm trạng của mọi người cũng dịu lại.
Thực ra mọi chuyện cũng không lạc quan như họ tưởng tượng. Vào một buổi sáng, trước khi đi ra ngoài, Chu Tiểu Duy muốn hỏi Trần Tử Huyên xem cô có thích ăn gì không thì thấy Trần Tử Huyên đang nằm lặng lẽ trên giường, cô ấy nhẹ nhàng bước lên phía trước thì thấy trên trán cô đang lấm tấm đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, trên gối cũng đã ướt đẫm nước mắt.
Trần Tử Huyên không dám khóc thành tiếng, có lẽ vì cô không muốn họ lo lắng, hoặc cũng có thể cô đang ép mình phải đối mặt với chuyện này.
Mỗi ngày Chu Tiểu Duy phải đến nhà họ Bùi để báo cáo, sau đó có thể Bùi Hạo Nhiên đã biết Trần Tử Huyên ở với cô ấy nên lương tâm cắn rứt, mới bảo cô ấy hai ngày cuối tuần không cần qua đó. Anh ta nói chính mình cần có không gian tự do, cô ấy còn thấy hơi cảm động, có điều anh ta nói chuyện vẫn đáng ghét như trước.
Mà có Đường Duật ở nhà nên Chu Tiểu Duy cũng rất an tâm, Đường Duật là người có trình độ cao và làm việc tỉ mỉ. Hơn nữa Chu Tiểu Duy thấy ngay cả nấu ăn thì tài nấu nướng của anh ta cũng là bậc thầy, có khi còn nấu ngon hơn cả cô ấy.
Cố Như Yên đã đến đây mấy lần, Đường Duật không phản đối việc bà vào nhà, nhưng thái độ có vẻ thờ ơ, thậm chí nhìn bà cũng không thèm nhìn. Chu Tiểu Duy đoán rằng có thể là bởi vì Cố Như Yên đã kéo Trần Tử Huyên dầm mưa vào hôm xảy ra tai nạn ấy.
“Tiểu Chu, rất cảm ơn con đã chăm sóc con bé.”
“Con không làm gì cả, chủ yếu là Đường Duật chăm sóc cô ấy.”
Chu Tiểu Duy không biết tại sao Cố Như Yên lại phản đối Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ ở bên nhau đến như vậy. Không cần biết nguyên nhân của vụ tai nạn ngày hôm đó có liên quan đến Cố Như Yên hay không, trước khi chưa có bằng chứng, dù gì bà cũng là dì của Trần Tử Huyên nên cô ấy nói chuyện cũng lịch sự hơn.
Còn trên mặt Cố Như Yên luôn mang một vẻ áy náy không thể xóa nhòa, cô ấy có thể nhận ra tâm trạng Cố Như Yên không tốt nên thường an ủi bà: “Có Đường Duật ở đây, Trần Tử Huyên sẽ mau khỏe lại thôi, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất.”
Mỗi lần Cố Như Yên đến đây đều mang theo một ít canh hầm bổ dưỡng, mà mỗi lần như vậy Đường Duật liền xoay người đổ canh vào bồn cầu, cảm giác Đường Duật không phải đặc biệt nhắm vào Cố Như Yên, nhưng anh ta làm vậy để đảm bảo chắc chắn.
“Ngày hôm đó cục cưng đã bị một người phụ nữ tấn công ở trong xe.” Đường Duật mở miệng nói những lời đầy khó hiểu.
Đầu óc bà nhất thời không phản ứng kịp: “Sao cậu biết?” Trần Tử Huyên không hề nhắc tới chuyện ngày hôm đó.
“Tôi đã thôi miên cô ấy.”
Đường Duật thản nhiên ném lại một câu, giống như cũng lười giải thích rồi xoay người đi phòng bếp.
Đầu óc của Chu Tiểu Duy như ngừng lại trong khoảng hai phút, rồi sau đó trở nên kích động: “Điều này có nghĩa là ai đó đã lên kế hoạch giết Trần Tử Huyên từ trước phải không?”
Không ai để ý tới cô ấy, Đường Duật sẽ không nói thêm gì nữa, đầu óc Chu Tiểu Duy như bị bổ ra làm nhiều mảnh, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Cô ấy không dám hỏi Trần Tử Huyên những gì đã xảy ra vào ngày xảy ra tai nạn, nói thẳng thì mọi người đều có tâm lý trốn tránh, đều hy vọng nỗi đau sẽ phai nhạt theo năm tháng.
Hôm nay là thứ sáu, cũng chính là ngày cô ấy phải đến nhà họ Bùi làm việc. Sáng sớm trước khi đi ra ngoài, Chu Tiểu Duy nhớ ra một số việc quan trọng, cô ấy lấy lịch đếm ngày rồi nói: “Trước đó đã nói ba tháng sẽ về nước, thấm thoắt đã qua nửa rồi…”
Nhưng hôm nay mọi việc có vẻ hơi khác thường, Đường Duật cũng dậy sớm, anh ta đến nói với cô ấy hôm nay không được ra ngoài, ở lại trông nom Trần Tử Huyên.
“Anh đi đâu vậy?” Chu Tiểu Duy nhìn anh ta đóng sầm cửa lại rồi vội vàng rời đi.
Từ khi Trần Tử Huyên đến ở tại nhà cô ấy, Đường Duật đã trở thành một tên đàn ông ru rú ở nhà chính hiệu, khi mua đồ ăn và vật dụng đều gọi người đưa tới tận cửa. Hôm nay anh ta rời đi với vẻ mặt kỳ lạ khiến Chu Tiểu Duy không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy bất an.
Ở cùng Đường Duật hơn một tháng, người đàn ông này đúng là một kẻ có trình độ cực cao. Nhan sắc của anh ta kinh diễm, nhưng trong đôi mắt xanh ấy lại không hề có một tia cảm xúc, tựa hồ không có gì có thể ảnh hưởng đến anh ta.
Vậy bây giờ là sao?
“Trần Tử Huyên, Đường Duật có nói gì với cậu không?”
Cô gọi cho Bùi Hạo Nhiên nói hôm nay bận việc, bên kia rất dễ chịu đã đồng ý mà không cần hỏi lý do. Cô ấy ở nhà làm bữa sáng rồi đến phòng khách gọi Trần Tử Huyên xuống ăn, hôm nay trông cô có tinh thần hơn nên Chu Tiểu Duy đã hỏi thêm một câu.
“Không nói gì cả.”
Trần Tử Huyên ngồi vào bàn, ăn một cách máy móc, trả lời bằng một giọng trầm thấp.
“Ồ, vậy cậu ăn thêm đi, có thể tớ nấu không ngon bằng Đường Duật.” Chu Tiểu Duy ngồi đối diện múc cho cô một bát cháo.
“Anh ấy ra ngoài rồi à?”
“Đúng vậy, anh ấy đột nhiên nói rằng có việc phải ra ngoài.”
Chu Tiểu Duy nhìn cô, cảm thấy rằng Trần Tử Huyên thật sự không biết Đường Duật đã đi đâu, vì vậy cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ là bởi vì anh ấy đã ở nhà quá lâu, mà công ty cũng có nhiều việc cần phải xử lý, chắc chắn buổi tối sẽ về.”
Chu Tiểu Duy đoán đúng, buổi tối hôm đó Đường Duật đã vội vã quay về.
Lúc một giờ sáng, Chu Tiểu Duy đang ngồi trong đại sảnh nhấp nhổm không yên, nghe thấy tiếng mở cửa bèn vội chạy tới: “Anh về rồi à, tôi còn lo lắng anh sẽ bỏ đi đâu vài tháng đó chứ.” Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi Chu Tiểu Duy ngẩng đầu lên nhìn cho rõ thì vô cùng kinh ngạc.
Quần áo của Đường Duật rách nát, xộc xệch, mái tóc ngắn lấm lem bùn đất, ngay cả má cũng bị trầy xước, sống mũi bầm tím, đôi môi mỏng và trán cũng bị chảy máu.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiểu Duy nhìn thấy anh ta thảm đến thế, sao lại bị thương khắp toàn thân như thế.
“Anh sao vậy?”
Đường Duật rất bình tĩnh đáp lại: “Đánh nhau với Nguyễn Chi Vũ.”1