“Cô ấy là gia đình của tôi, ai cũng không thể can thiệp vào.” Người đàn ông đang im lặng trên ghế sô pha đột ngột đứng dậy, ngước mắt nhìn đám người trước mặt, mở miệng lạnh lùng nói.
Trần Tử Huyên đứng ở bên cạnh anh, cô cảm thấy có hơi kỳ lạ. Đối mặt với khí thế bức người của Giang Hoa Nhân cô có hơi luống cuống. Bà ta có vẻ như rất kiêng dè con trai mình vậy.
Không khí lúc này có hơi ngột ngạt, lập tức ai cũng trở nên yên tĩnh, dòng suy nghĩ bắt đầu sâu xa nặng nề.
“… Vào đây.”
Ông cụ Nguyễn bỗng nhiên trầm giọng mở miệng, nói một câu, sau đó xoay người đi về phía hành lang bên kia.
Đôi mày thanh tú của Trần Tử Huyên nhíu chặt lại, cô biết ông cụ có chuyện muốn nói với Nguyễn Chi Vũ, nhưng cô hoàn toàn không có ý định rời khỏi anh.
“Nguyễn Chi Vũ…” Cô len lén kéo tay áo anh.
“Cậu Chi Vũ, ông cụ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu…”
Lão quản gia ở phía đối diện không nhịn được nữa, nhỏ giọng nhắc nhở một cậu.
Gương mặt lạnh lùng của anh có hơi không kiên nhẫn lắm, trông như sự trở lại của bọn họ quấy nhiễu sự bình yên của anh vậy.
Lần này không chỉ có Giang Hoa Nhân trở lại, mà Giang Chi Vân và Hạ Vân Lệ cũng đều trở về nước.
Giao tình của Hạ Vân Lệ và anh xưa nay không tệ, thấy bầu không khí quá ngột ngạt, cô ta bèn đi lên trước, mỉm cười mở miệng nói: “Hơn một tháng không gặp, ông nội có chuyện muốn tâm sự với anh, Chi Vũ à, anh nên đi vào đi…”
Anh nhìn Hạ Vân Lệ ở trước mắt, nhẹ nhàng mím môi, nhíu chặt mày xoay người đi về phía hành lang bên kia.
Trần Tử Huyên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, đáy lòng có cảm giác khó nói rõ, hơi mất mác.
“Tiểu Lệ, cháu cứ xem đây là nhà của mình, bác cùng Chi Vân vào phòng dọn đồ một chút.” Giang Hoa Nhân nói chuyện với những người khác một lúc, giọng nói vô cùng ôn hòa. Tuy nhiên riêng Trần Tử Huyên thì ngay cả nhìn bà ta cũng không thèm nhìn.1
Người giúp việc đưa phu nhân về phòng, tiểu thư cũng tự trở về phòng của mình, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Trần Tử Huyên và Hạ Vân Lệ.
“Tử Huyên, hơn một tháng không gặp, bụng cô có vẻ lớn hơn nhiều rồi nhỉ.” Hạ Vân Lệ cười chào hỏi cô, động tác rất tự nhiên nắm tay cô, ra vẻ ung dung thoải mái, nói: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống nào.”
Biểu cảm của Trần Tử Huyên có hơi bị trì trệ, chỉ gật đầu với cô ta một cái.
Đột nhiên cô cảm thấy mình mới là khách ở đây.
“Cái đó… Tiểu Lệ à, cô có tiện nói cho tôi biết, ông nội bận rộn ở Seattle nhiều tháng như vậy là để làm gì không?” Trần Tử Huyên do dự một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi cô ta một câu.
Hạ Vân Lệ bị cô hỏi, trong mắt có hơi ngẩn ra, ngay sau đó trên mặt cô ta mang theo nụ cười tùy ý, nói: “Chi Vũ không nói với cô sao?” Cô ta hỏi ngược lại một cách vô cùng tự nhiên.
Mà cô ta vừa nói ra lời này, tâm trạng của Trần Tử Huyên đã rơi thẳng xuống đáy cốc.
Trần Tử Huyên không hỏi thêm gì nữa.
Mà Hạ Vân Lệ cũng không nói gì, cô ta tự pha cho mình một tách trà, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ ly trà bạch ngọc, sau đó nâng tay lên uống.
“Chuyện của cháu, không cần ai nhúng tay vào cả…”
Cuối hành lang phía Đông, cảnh sắc giữa mùa hè vô cùng quang đãng, hương hoa thoang thoảng thổi đến. Những bông súng ở hồ sen bên kia đang nở rộ, chúng thuộc loại quý hiếm nhất, nhụy hoa màu tím trông vô cùng quý phái, nhiều đóa hoa xinh đẹp đang đua nhau nở rộ.
Ông cụ Nguyễn dựng quải trượng lên, đứng trong đình nghỉ mát bên cạnh. Mắt ông nhìn về phía cảnh đẹp ấy, như có điều suy nghĩ.
Mà người đàn ông ở sau lưng ông ấy lại không có hứng thú để ngắm cảnh đẹp này, có hơi nóng nảy nhấn mạnh lại một câu: “Chuyện của cháu, cháu sẽ xử lý, không cần ông…”
“Chưa tới vài tháng nữa ông đã 81 tuổi rồi.”
Ông cụ bỗng nhiên xoay người lại, vẫn là khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng ấy. Dù có làm thế nào cũng không thể chống lại được sự tàn phá của thời gian.
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Nguyễn nhìn thẳng vào anh, cháu đích tôn độc nhất của nhà họ Nguyễn.
Con ngươi của Nguyễn Chi Vũ hơi kinh ngạc, trong khoảnh khắc anh bị ông cụ nhìn thẳng đó, đáy lòng anh có hơi nặng nề, mím chặt môi, đè nén sự buồn bực của mình.
“Mẹ của cháu… là ông đồng ý cho nó trở về.”
Có lẽ khi đã trôi qua nhiều năm, người ta luôn muốn buông xuống những cố chấp, suy nghĩ lúc trước. Những oán hận trước kia ông đều muốn tha thứ.
Chuyện trước kia đã qua, bây giờ…
“Chuyện của Đường Duật, ông biết cháu rất áy náy, nhưng bây giờ cậu ấy đã bình phục… Còn chuyện của cháu, bác sĩ ở Seattle bên kia ông đã liên lạc xong…”
“Chuyện của cháu, không cần ông phải lo.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự cự tuyệt của anh vang lên.”
“Không cần lo sao!”
Ông cụ tức giận dùng quải trượng gõ xuống sàn nhà, lớn tiếng nói: “Nguyễn Chi Vũ, trong đầu của cháu có vỏ đạn, ông sao có thể không lo lắng cho cháu được chứ…”1
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ hơi trầm xuống, trong đôi con ngươi mang theo vẻ phức tạp.
Anh không nói thêm lời nào nữa, sải bước dài, trực tiếp rời đi…
Ông cụ Nguyễn và những người khác đều trở về sao?
Trần Tử Huyên trở về phòng ngủ, đáy lòng không biết tại sao lại có chút thấp thỏm bất an. Cuối cùng cô cũng không biết làm gì khác, đành cầm điện thoại di động lên nhắn tin WeChat làm phiền Lê Hướng Bắc.
Cục cưng vô địch: Tại sao ngay cả Hạ Vân Lệ cũng có thể biết mà tôi lại không thể chứ.
Cô nhanh chóng gửi một đoạn tin nhắn ngắn.
Lê Hướng Bắc thấy cô nhắc tới Hạ Vân Lệ, ngược lại có chút tò mò, Hạ Vân Lệ bây giờ cũng ở nhà họ Nguyễn sao?
Trần Tử Huyên cũng không ngờ anh ta sẽ nhắn trả lời, cô đứng bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt có hơi hoảng hốt nhìn về phía hồ sen nở rộ ở hành lang phía Đông của nhà họ Nguyễn kia, tâm trạng có hơi trùng xuống.
Anh trai Lê: Trần Tử Huyên, cô đừng tự làm khổ mình nữa được không. Hôm qua chúng tôi đã bị cô hại chết rồi đây. Cô đừng nói với tôi bây giờ cô đang ghen đấy nhé.
Oán niệm của Lê Hướng Bắc với cô cực sâu, hơn nữa ưu tư của người phụ nữ Trần Tử Huyên này rất dễ dàng đoán được. Thật sự sợ cô lại nháo nhào chuyện gì nữa.
Cục cưng vô địch: Không có.
Trần Tử Huyên tổng cộng gặp Hạ Vân Lệ 5 lần, không thể nói là ghen được, chỉ là mỗi lần đối mặt với Hạ Vân Lệ, cô luôn có cảm giác không thoải mái.
Cục cưng vô địch: Lê Hướng Bắc, anh nói thật cho tôi biết, chuyện ông nội ở Seattle lâu như vậy có phải liên quan đến Nguyễn Chi Vũ không, có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì không…
Cạch…
Tin nhắn của cô vừa mới gửi đi, cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra.
Trần Tử Huyên nhìn Nguyễn Chi Vũ trước mắt, tựa như bị chột dạ, cô lập tức tắt màn hình ngay.
“A, sao vậy?”
Cô vô cùng bất ngờ khi anh đến gần cô, không nói lời nào, chỉ ôm cô vào ngực.
Vóc người của anh rất cao lớn, hai cánh tay bao bọc lấy cô, làm cô có cảm giác vô cùng nhỏ bé.
“Trần Tử Huyên…” Anh cúi đầu xuống, gác cằm lên vai cô.
Người cô rất mềm mại, bàn tay anh vuốt nhẹ mái tóc của cô, nỉ non: “Trần Tử Huyên…”
Anh gọi tên cô, dường như muốn nói gì đó nhưng lại có vẻ do dự.
“Có phải anh rất mệt mỏi không, hay là nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc.” Cô nghiêng đầu, bắt gặp sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày anh.
Cô biết điều im lặng, ít nhất sẽ không cùng anh ầm ĩ, cũng không đẩy anh ra. Nguyễn Chi Vũ cảm thấy hôm nay có vẻ cô rất nghe lời.
“… Hơi mệt một chút.”
Anh thật sự nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy nhiên Trần Tử Huyên lại bị anh quấn lấy, muốn ngủ cùng mình.
Trần Tử Huyên nằm nghiêng người, nhìn vào đôi lông mày nhíu chặt của anh, lặng lẽ đưa ngón tay ra, vuốt nhẹ. Cô muốn an ủi anh nhưng không thể nào mở lời được.
Thật ra vừa rồi cô muốn hỏi, ông nội nói gì với anh vậy?
Tuy nhiên cô nhịn được.
Thoạt nhìn anh rất mệt mỏi, cô không muốn làm cho anh thêm buồn.