Kết hôn ba năm, vợ chồng không chung phòng.
Trần Tử Huyên cũng biết hôn nhân của mình có vấn đề. Nhưng cô không nghĩ ra, năm đó chồng cô nhiệt tình chân thành theo đuổi, thậm chí năm hai mươi mốt tuổi sau khi vừa hoàn thành chương trình học thì không đợi được mà cưới cô về nhà.
Nhưng sau đó lại là một cuộc hôn nhân chỉ có sự tôn trọng lạnh nhạt với nhau.1
Anh ta và cô nằm chung một giường nhưng lại không chịu chạm vào cô.1
Nhưng đêm nay thật bất ngờ, Trần Tử Huyên cảm thấy rất căng thẳng, bởi vì chồng cô đột nhiên mang cô đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp để mướn phòng...
Cô nằm nghiêng trên chiếc giường lớn trắng noãn, cả người bủn rủn. Cô lật người qua một chút, thân thể được cái chăn che lại, da thịt trắng noãn chỗ ngực có mấy vết hôn nho nhỏ.
Thân thể cô vẫn không thích ứng lắm với sự bạo lực trước đó của anh, trí nhớ của cô thật mơ hồ, nhưng vẫn biết anh dày vò trên người cô thời gian thật lâu mới bằng lòng tha cho cô.
Tuy rằng động tác của anh không mấy dịu dàng, nhưng lòng cô vẫn rất ngọt ngào, kết hôn ba năm, rốt cục cũng có được đêm đầu tiên.
Trước đó cô luôn lo lắng có phải thân thể của chồng mình có vấn đề gì không, hoặc là anh ta không yêu cô, thậm chí nghĩ đến chuyện ly hôn, may mà...
Trần Tử Huyên có chút ủ rũ mà mở mắt ra, đáy mắt mang theo ý cười hạnh phúc.
Căn phòng này rất rộng lớn, lộng lẫy xa hoa, lúc này trên giường chỉ có một mình cô. Trong phòng tắm thì truyền đến tiếng nước chảy ào ào, chắc Triệu Dịch Kiệt đang tắm trong đó.
Chỉ chốc lát sau, bên phòng tắm truyền đến một tiếng ‘Cách’, cửa phòng bị người ta mở ra, một người đàn ông khoác áo choàng tắm bước ra.
Cô vùi mình trên giường, nghe tiếng mở cửa thì khuôn mặt hiện lên chút đỏ ửng, thẹn thùng nhìn về phía phòng tắm.
Tuy vừa rồi bọn họ đã có quan hệ xác thịt, nhưng đây là lần đầu tiên của cô, khi đối mặt với anh, tim cô đập hơi nhanh.
Tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần, Trần Tử Huyên khẩn trương nghĩ, có nên nói cái gì đó không? Ví dụ như cô yêu anh.
Nhưng Trần Tử Huyên còn chưa lên tiếng, đối phương lại mở miệng trước: “Sao cô còn ở đây!” Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra ý bất mãn.
Tiếng nói mát lạnh mang theo chút từ tính, âm sắc trầm trầm cực kỳ dễ nghe.
Nhưng mà!
Giọng nói này làm Trần Tử Huyên khiếp sợ đến cứng người lại, cô không dám tin mà nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt: “Anh, anh là ai!”
Cô không biết anh, cô căn bản cũng không quen người đàn ông này!
“Rốt cuộc anh là ai, tại sao anh lại ở đây!” Cô sợ hãi hét toáng lên.
Chồng cô dẫn cô đến mướn phòng, đây rõ ràng là phòng của họ, tại sao người đàn ông xa lạ này lại ở chỗ này.1
Trần Tử Huyên kinh hoảng nắm lấy chăn bao lấy người mình, cô vội vàng đứng dậy, mang vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông bên giường: “Anh vào bằng cách nào! Chồng tôi đâu, anh ta ở đâu...”1
Người đàn ông lạnh lùng kia có ngũ quan rất sâu, thân hình cao lớn điển trai, giữa hai đầu lông mày lộ ra sự không kiên nhẫn. Anh đột nhiên tiến lên một bước, vươn cánh tay ra rồi trực tiếp lôi Trần Tử Huyên dậy.
“Ngủ một đêm thì muốn bám lấy tôi?” Giọng của anh thật lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lộ ra ý khinh miệt.
Trần Tử Huyên bị anh đột nhiên siết chặt vai phải, sức của người này thật mạnh, cả người cô bị anh nhấc lên.
Thân thể cô vốn trần trụi như nhộng, cái chăn mỏng rơi xuống khỏi da thịt, thân thể trơn bóng hiện ra trước mặt anh...
“Buông, buông...” Trần Tử Huyên đưa hai tay ôm ngực, hai má đỏ bừng, sợ đến thét lên chói tai.
Người đàn ông tùy ý khoác một cái áo choàng tắm màu trắng mềm mại trên người, bọt nước từ mái tóc ngắn ướt đẫm của anh chảy dọc theo da thịt xuống đến lồng ngực trắng nõn khỏe mạnh.
Hai người cứ lõa lồ mà đối mặt với nhau như vậy, Trần Tử Huyên vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
“Cô chỉ là gái thôi, làm xong thì rời khỏi đây đi.” Giọng của người này cực kỳ lạnh lùng, nhưng tầm mắt thâm trầm đột nhiên dừng lại trên thân thể mềm mại trần như nhộng của cô: “Nhưng mà...”1