Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 78: Chương 78: Là ai cứu cô?




“Không có tin tức của đối phương.”

“Gần với xưởng hóa chất bỏ hoang này chỉ có một quốc lộ, thế nhưng đã mấy ngày liên tiếp chúng ta đi ngang qua đây lục soát mà vẫn không tìm được người khả nghi...”

Chiếc Bugatti màu xám chạy băng băng trên đường cái, hôm nay vốn là ngày đón Trần Tử Huyên xuất viện, mà bây giờ bầu không khí trong xe lại rất áp lực.

Ghế ngồi sau xe rất rộng, thiết bị đầy đủ, hai hàng ghế xe đối diện nhau, chỗ ngồi như một loại sô pha nhỏ, mà lúc này, hộ vệ ở đối diện đang nghiêm túc báo cáo một việc với Nguyễn Chi Vũ.

Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, rõ ràng tâm trạng của anh cũng không tốt.

“Nếu bên kia đã không có manh mối, vậy thì bắt đầu điều tra từ khách sạn Qua Đăng đi...” Anh lạnh giọng phân phó.

Nói rồi, Nguyễn Chi Vũ híp mắt lại, khóe mắt lơ đãng liếc nhìn Trần Tử Huyên ở bên cạnh.

Người hộ vệ đã theo anh nhiều năm này lập tức hiểu ý, gật đầu: “Dạ.”

Đối phương có khả đến công xưởng bỏ hoang cứu Trần Tử Huyên trước bọn họ, vậy thì khả năng cao là anh ta đã chú ý đến Trần Tử Huyên từ lâu.

Nói cách khác, người đàn ông thần bí này mấy ngày gần đây vẫn theo đuôi Trần Tử Huyên, chắc là đã thấy cảnh Chu Thông ở khách sạn mạnh mẽ kéo cô đi, do đó cũng đã đi theo một đường đến nhà xưởng.

Trần Tử Huyên rất an phận ngồi ở một góc trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện với nhau.

Cô biết bọn họ đang nói tới người đàn ông thần bí ngày đó đã cứu của cô ở nhà xưởng.

Mà Nguyễn Chi Vũ không hiểu sao lại đề cập đến mấy tin tức này ở trước mặt cô mà không hề kiêng kỵ, hoặc là anh cố ý.

Cô có thể cảm nhận được Nguyễn Chi Vũ đối với việc điều tra rõ thân phận của đối phương có chút cố chấp, giống như là tìm người để trả thù vậy...

Mà trên thực tế, đối phương cứu cô cũng coi là ân nhân cứu mạng rồi.

Ngẩng đầu lên, cô đột nhiên muốn nói gì đó, ví dụ như nếu Nguyễn Chi Vũ quả thật tìm được người hảo tâm không để lại danh tính kia thì đừng cau có làm đối phương sợ hãi.

Thế nhưng Trần Tử Huyên vừa mới ngẩng đầu còn chưa mở miệng thì Nguyễn Chi Vũ đã trầm giọng chất vấn cô: “Cô và anh ta có quan hệ thế nào?”

Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngẩn ra, nghe giọng anh lạnh như băng thế này, cô có chút tức giận.

“Tôi đã nói, tôi không biết anh ta.”

Nhưng mà Nguyễn Chi Vũ lại tuyệt đối không tin tưởng cô, khẽ cười một tiếng: “Không biết?”

“Có ý gì!”

Cô nghe ra trong giọng nói của anh có ẩn ý.

“Tại sao anh lại vội vã muốn tìm anh ta, anh ta cũng không đắc tội anh, anh cần gì phải bày ra vẻ mặt như muốn ăn thịt người ta thế?” Trần Tử Huyên tức giận phồng má, cô không chút che giấu sự bất mãn của mình, trực tiếp quay sang hỏi ngược lại anh.

Trần Tử Huyên luôn nghĩ việc Nguyễn Chi Vũ tìm đối phương là không có gì tốt làn, dường như người đàn ông kia cứu cô khiến cho Nguyễn Chi Vũ rất khó chịu.

Nguyễn Chi Vũ nhìn vào ánh mắt quật cường của cô, tức giận đen mặt lại.

Cắn răng lạnh lùng nói: “Tôi tìm ra anh ta, sau đó sẽ cảm tạ anh ta đã không để ý đến tính mạng mà cứu vợ của tôi khỏi cảnh nguy hiểm thật tốt!”

Nếu như chỉ là quen biết bình thường, vậy làm sao có thể không để ý tính mệnh, một mình một ngựa chạy đến chỗ của một đám đạo tặc hung tàn cứu cô.

Trần Tử Huyên nghe anh nói bằng giọng âm dương quái khí, đáy lòng càng nghĩ ủy khuất.

Cô bởi vì anh nên mới bị bắt cóc, hiện tại có người cứu cô, anh lại còn hưng sư vấn tội.

“Tôi không biết anh ta là ai, đêm hôm đó ánh sáng quá mờ, tôi không thấy rõ mặt của anh ta.” Lúc đó cô bị dọa đến chết khiếp, làm gì có tâm tình chú ý.

Hơn nữa người đàn ông kia...

Tuy rằng cô không nhìn thấy mặt của anh ta, nhưng giọng nói của anh rất trầm thấp, rất dịu dàng, lúc anh ta ghé sát vào cô, không hiểu sao cô lại không sợ anh ta.

Nhất là khi anh ta đột nhiên gọi một tiếng 'Bảo Bối', đây chính là nhũ danh của cô, lúc còn rất nhỏ, chỉ có mẹ cô thường xuyên gọi cô như vậy, không có người khác, trừ phi...

Không có khả năng.

Nhớ tới một ít hồi ức không tốt, tâm trạng cô lập tức trở nên phiền não, Nguyễn Chi Vũ dựa vào cái gì quản nhiều chuyện của mình như vậy!

Trần Tử Huyên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh thì tức giận, cô hét lên với Nguyễn Chi Vũ: “... Tôi biết anh ta là ai đấy, vậy thì sao, tôi không muốn nói, đây là chuyện riêng của tôi!”

Thật là can đảm!

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc và hộ vệ ngồi đối diện nhau ở bên kia đều kinh ngạc ngẩn ra, lập tức cảm thán từ tận đáy lòng.

Khóe mắt len lén liếc nhìn Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên, sắc mặt của anh rất xấu xí.

Bên trong xe trong nháy mắt đã yên lặng xuống, không khí này so với trước đó còn muốn áp lực hơn.

Nguyễn Chi Vũ kiềm chế sự tức giận, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ bên cạnh, Trần Tử Huyên đang phụng phịu, giống như đang giận dỗi với anh, nửa điểm cũng không muốn nhượng bộ.

Kít.

Xe đã chạy tới nhà họ Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ bật mạnh cửa xe đi ra ngoài.

“Trần Tử Huyên, cô tốt nhất là đừng có lộn xộn với những tên đàn ông ở bên ngoài!”

Dáng người anh tuấn của anh đứng ngoài xe, anh quay đầu lại nhìn thẳng vào người phụ nữ quật cường trong xe, từng câu từng chữ lạnh lùng mang theo cảnh cáo.

Trần Tử Huyên bị anh đột nhiên cảnh cáo, trong lúc nhất thời liền cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch.

Mà tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ lại vô cùng phiền não, anh xoay người đi nhanh về biệt thự phía đông bên kia.

“Một người xa lạ đột nhiên tiếp cận cô, nhất định là có mục đích riêng, Chi Vũ cậu ấy chỉ là xuất phát từ sự đề phòng...” Lê Hướng Bắc chậm giải thích rõ một tiếng: “Cậu ấy chỉ là...” Quan tâm cô.

Trần Tử Huyên trầm mặt không để ý tới Lê Hướng Bắc, cô nhanh chóng xuống xe, chỉ là đôi chân giẫm xuống sàn nhà có chút cố sức, tỏ rõ tâm tình không tốt.

Lê Hướng Bắc nhìn bóng người anh tuấn ở phía đông, lại nhìn Trần Tử Huyên đi đến nhà chính thì buồn bực thì thào: “Nguyễn Chi Vũ vốn đã âm tình bất định, từ khi cưới yêu nữ Trần Tử Huyên này thì càng thêm khó hiểu rồi...”

Lê Hướng Bắc nghĩ vợ chồng người ta cãi nhau, anh ta tránh phải làm con cờ thí thì đương nhiên sẽ lập tức rút lui.

Có điều ông cụ Nguyễn lại nói tìm anh ta có một số việc,Lẻ Hướng Bắc cũng chỉ có thể kiên trì đi theo người làm của nhà họ Nguyễn đến phòng khám nhà chính.

Vừa đi vào phòng khách sạn nhà chính nhà họ Nguyễn, khuôn mặt Lê Hướng Bắc lập tức kinh ngạc.

Đàn dương cầm.

Bên trái phòng khách lớn lộng lẫy xa hoa có đặt một cây đàn dương cầm, cây dương cầm Steinway màu đen này rất hiếm, rất chói mắt... Nhất là khi nó còn xuất hiện ở nhà họ Nguyễn.

Ai dám đặt đàn dương cầm ở nhà họ Nguyễn?

Mọi người đều biết Nguyễn Chi Vũ rất ghét đàn dương cầm.

Anh ta nghiêng đầu, đáy mắt có chút suy nghĩ sâu xa, nhìn thoáng qua Trần Tử Huyên bên kia một cái.

Lê Hướng Bắc có chút ngạc nhiên, muốn nhiều chuyện một chút.

“Hướng Bắc, qua bên này.” Ông cụ Nguyễn lúc này đã chống gậy đi đến, gọi anh ta một tiếng.

“Tuy rằng tập đoàn bên kia có không ít lãnh đạo cao cấp thay hai anh em nhà họ Chu cầu xin, nhưng thái độ của Chi Vũ rất cứng rắn, không có khả năng tha cho bọn họ.”

Ông cụ Nguyễn hỏi một ít chuyện về việc xử lí nhà họ Chu, Lê Hướng Bắc cũng trả lời đúng sự thật.

“Ông nội, ông muốn nhúng tay vào chuyện này sao?”

Lẻ Hướng Bắc nhìn ông cụ đối diện, do dự mà mở miệng: “Lần này Chu Thông bắt Trần Tử Huyên, Chi Vũ rất tức giận, cháu nghĩ người ngoài như họ Chu không đáng làm tổn hại hò khi giữa ông cháu hai người.”

“Ông và nghiệt chướng đó từng hòa khí khi nào...” Giọng của ông cụ Nguyễn già nua khàn khàn, ông hừ một tiếng.

Ông cụ cầm lấy chiếc ấm tử sa lên châm trà, chén trà bằng ngọc màu trắng hiện ra màu vàng, hương thơm của trà bay ra tứ phía.

Rót một ly cho Lê Hướng Bắc, ông cụ ngước mắt hỏi ngược lại: “Hôm nay mẹ con nhà họ Chu có đến bệnh viện tìm Tử Huyên sao?”

Lê Hướng Bắc đầu tiên là ngẩn ra, không rõ vì sao ông đột nhiên hỏi cái này.

Lập tức nói: “Ông nội, ông bảo mẹ con nhà họ Chu đến tìm Trần Tử Huyên?!”

Ông cụ Nguyễn cầm lấy chén trà của mình một ngụm uống cạn, chẹp miệng lẩm bầm: “Chuyện này liên lụy Tử Huyên, người nhà họ Chu đáng lý ra phải xin lỗi ngay mặt nó.”

Lê Hướng Bắc biết ông cụ kỳ lại này của nhà họ Nguyễn tuy rằng tính tình uy nghiêm sẵng giọng, thế nhưng lại cực kỳ trọng tình cảm, cái người tự sát tên Chu Thành kia trước đây là cấp dưới của ông cụ, thế nhưng...

“Ông nội, lần này đúng là hai anh em nhà họ Chu làm hơi quá đáng, thiếu chút nữa đã xảy ra tai nạn chết người. Người bên ngoài tuy rằng đều nói Chi Vũ không có tình người, nhưng đây là phòng khi bọn họ sinh sự lần thứ hai...”

“Phòng ngừa đối phương sinh sự lần thứ hai, nghiệt chướng Nguyễn Chi Vũ còn nhiều biện pháp.”

Ông cụ Nguyễn bỏ ly trà xuống, trầm giọng mở miệng.

“Nhà họ Chu quả thực sai rồi, nên giáo huấn, nhưng không cần thiết phải đuổi cùng giết tận...” Nói rồi, đôi mắt ông cụ hơi tối lại, giọng nói có thêm vài phần trầm trọng: “... Việc này cứ kệ đã.”

Lê Hướng Bắc đã hơi hiểu được tâm tư của ông cụ.

Bố của Nguyễn Chi Vũ mất sớm, mẹ anh ra nước ngoài sinh sống đã lâu, anh là con trai độc nhất của nhà họ Nguyễn, giá trị bản thân cao trên trời, bẩm sinh đã có tài, chính là thiên chi kiêu tử không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ anh lại trở nên quá tàn nhẫn và kiêu ngạo.

Coi thường tất cả mọi thứ.

Nhưng cũng không thể nói Nguyễn Chi Vũ vô tình vô nghĩa, vẫn còn có một số ít người anh để trong lòng.

Ví dụ như người đang bệnh nặng hôn mê ở Mỹ kia…

Ông cụ Nguyễn rót thêm cho mình một ly trà, mùi trà tỏa ra tứ phía đủ để lưu hương trong miệng và mũi, ông cụ lại cầm ly trà nhỏ màu trắng bằng ngọc này lên yên lặng, không làm gì cả, dường như ông đang suy nghĩ sâu xa gì đó.

Đến tận khi trà lạnh rồi ông cụ Nguyễn mới đặt ly trà xuống, ông giống như đột nhiên không còn hứng thú thưởng thức trà vì đã có chuyện khác cần lo lắng.

“Ở Mỹ có chuyện gì mới không?” Ông cụ đột nhiên trầm giọng hỏi một cậu.

Lê Hướng Bắc cũng đang nghĩ đến việc này, ngẩng đầu, biểu cảm hơi nặng nề, anh ta lắc đầu: “Không có.”

“Vẫn giống sáu năm trước, nằm trên giường bệnh sống nhờ vào máy móc…”

Ông cụ Nguyễn nghe đến đây, đáy mắt có chút bất đắc dĩ: “Là

nhà họ Nguyễn chúng ta nợ người ta…Có việc gì cần cứ nói, nhà chúng ta sẽ cố gắng hết sức…”

“Chi Vũ cậu ấy đã lo liệu xong xuôi.” Lê Hướng Bắc trầm giọng nói.

Trong chuyện này, Nguyễn Chi Vũ là người để ý hơn ai hết, anh là người áy náy nhất.

Nguyễn Chi Vũ sống ở Mỹ mấy năm nay, đến giờ này mới về nước tiếp nhận tập đoàn IP&G chủ yếu cũng là vì chuyện này.

Ngay lúc này, tâm trạng của hai người có chút trầm xuống.

Vụ tai nạn sáu năm trước không ai muốn nhắc lại, nhất là không dám nhắc lại trước mặt Nguyễn Chi Vũ.

Ông cụ Nguyễn lại rót cho Lê Hướng Bắc một ly trà đầy, trầm ngâm nói: “Người nằm đó không thể nói chuyện, chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, còn người sống chắc chắn cũng không dễ chịu gì…”

Đau khổ, tất cả mọi người cùng đau khổ.

Lê Hướng Bắc chợt giật mình nhìn về phía ông cụ, đáy mắt hai người đều mang vẻ nặng nề.

Mấy năm nay Nguyễn Chi Vũ luôn rất áy náy, anh hận tại sao người nằm trên giường bệnh không phải là mình, chỉ là anh không nói ra, thậm chí là không nhắc đến.

Có đối khi ngay cả Lê Hướng Bắc cũng bắt đầu quên dần chuyện này, nhưng mỗi lần nhìn thấy hồ sơ bệnh án người giúp việc gửi từ Mỹ đến cho anh mỗi tuần thì anh ta biết rằng Nguyễn Chi Vũ không bao giờ quên được.

Nguyễn Chi Vũ quen với việc chịu đựng một mình, có lẽ chính anh cũng không biết phải nói với ai, cũng không biết phải thể hiện sự đau khổ kia ra như thế nào.

“Có chuyện gì thì nói cho ông già này nghe nhé.”

Ánh mắt ông cụ Nguyễn nhìn về phía Lê Hướng Bắc đầy vẻ hòa ái thân thiết của người già, ông đơn giản là lấy thân phận ông nội để quan tâm đến đứa cháu trai duy nhất của mình một chút, nhưng mà đứa cháu trai duy nhất này của ông lại không đáp lại gì.

Lê Hướng Bắc cảm thấy ông cụ đức cao vọng trọng này cũng không dễ dàng gì, gật đầu đồng ý: “Dạ, sau này có tin tức gì mới cháu sẽ lén báo cáo cho ông.”

Đang nói chuyện, anh ta chợt quay đầu liếc nhìn về phía chiếc bàn gỗ dài bên kia phòng khách, Trần Tử Huyên tâm trạng không tốt đang uống nước từng ngụm nước trái cây.

Lê Hướng Bắc lập tức mở to hai mắt, Trần Tử Huyên tâm trạng buồn bực uống nước trái cây không có chút dáng vẻ thục nữ nào anh ta cũng không ngạc nhiên. Có điều nước trái cây cô đang uống hình như là nước ép xoài.

“Từ nhỏ Chi Vũ đã dị ứng với xoài, vậy mà nhà họ Nguyễn vẫn có xoài sao?“ Giọng Lê Hướng Bắc rất ngạc nhiên.

Ông cụ Nguyễn nghe anh ta nói vậy thì cũng nhìn về phía Trần Tử Huyên.

“Tử Huyên rất thích xoài…”

Bây giờ Trần Tử Huyên mang thai giọt máu của nhà họ Nguyễn, cô đương nhiên có quyền lợi tối đa, mà quan trọng nhất chính là tên nghiệt chướng Nguyễn Chi Vũ kia cũng không phản đối gì.

Bây giờ Lê Hướng Bắc đã có thể chắc chắn chiếc đàn dương cầm Steinway chói lóa trong phòng khách kia là do Trần Tử Huyên mua về.

Ông cụ Nguyễn chau mày giống như nghĩ đến chuyện gì đó, ông cười khó hiểu một tiếng.

Tâm trạng cũng không còn nặng nề nữa, lại bưng ly trà đã nguội kia lên uống một hớp…

Một người vô tâm chuyện gì cũng có thể xử lý tàn nhẫn dứt khoát nhưng tâm hồn lại trống rỗng lạnh lẽo không thuộc về nơi nào.

Bởi vì quan tâm cho nên mới do dự.

Đôi khi có lẽ ngay cả anh cũng không biết một chút do dự kia thật ra chính là trong lòng đang lo lắng.

Lo lắng, chính là muốn sở hữu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.