Trần Tử Huyên bị tát một cái, gò má sưng vù, nhưng lại cả người lại ngơ ngác không biết phản ứng thế nào, buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống đỉnh đầu.
Cô nhìn thấy rất rõ người phụ nữ ở trước mặt, dì út Cố Như Yên của cô sa sầm mặt, khí thế hùng hổ, không ngờ lại không kiềm nén được cơn giận mà ra tay đánh cô.
Đây là lần đầu tiên dì út của cô giơ tay đánh cô.
“Chuyện này là sao?”
Bà cụ Trần vội vàng hét lớn về phía bên này, Trần Võ Quyền đang đứng bên cạnh cũng bị hành động đột ngột của Cố Như Yên dọa sợ, ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn lại, rồi nhìn bọn họ bằng ánh mắt phức tạp, do dự mở miệng định nói gì đó.
Hôm nay bà cụ Trần được mời tới nhà họ Nguyễn, nên ăn mặc đoan trang quý phái, nhưng bà cụ lại rất khỏe, kéo Trần Tử Huyên tới bên cạnh, rồi đen mặt ngẩng đầu mắng Cố Như Yên.
“Cô hai Cố, cô không muốn tới đây cũng chẳng có ai cầu xin cô, cô chạy tới nhà thông gia của tôi để giở thói ngang ngược, còn dám đánh cháu gái của tôi, cô có biết thân phận của mình không thế, không ai trong nhà họ Cố quản được người vô pháp vô thiên như cô à?”
“Tôi dạy bảo con bé còn chưa đến lượt người nhà họ Trần các người tới quản.”
Cố Như Yên không còn trầm ổn nhường nhịn như trước, mặt bà thâm trầm, nghiến răng nghiến lợi mắng lại bà cụ Trần.
“Được lắm, mấy người xem, người phụ nữ này che giấu rất sâu...”
Bà cụ Trần thấy bà dám quát mình thì cực kỳ tức giận, rồi chỉ vào mặt Cố Như Yên nói: “Tôi đã sớm biết nhà họ Cố các cô đều không phải là người tốt đẹp, hai chị em nhà họ Cố các cô, một người thì chết còn người kia thì mất mặt già như vậy vẫn không có ai thèm lấy...”
“Chuyện này không liên quan đến bà.”
Trần Tử Huyên gần như phản xạ theo điều kiện, rất ghét bỏ hất tay bà cụ Trần ra, rồi xoay người đứng chắn trước mặt Cố Như Yên.
Dù Cố Như Yên đánh cô thế nào cũng chưa đến lượt người nhà họ Trần tới quản.
“Cháu, cháu...” Bà cụ Trần tức đến mức nói năng lắp bắp, lời chửi bới đều nghẹn ở cuống họng.
Có mấy người đi ra từ cửa chính nhà chính nhà họ Nguyễn, nghe thấy loáng thoáng tiếng cãi nhau nên cảm thấy không đúng cho lắm.
Lê Hướng Bắc vốn hào hứng chạy ra ngoài, ác ý nghĩ chạy ra xem Trần Tử Huyên bị dì út của cô quở trách đến mức không còn chút khí chất, nhưng lúc nhìn thấy dấu tay rất rõ ràng trên gò má của cô thì ngạc nhiên.
“Trần Tử Huyên, mặt cô làm sao thế?”
Đầu óc Lê Hướng Bắc không đủ dùng, ai dám ra tay đánh cô thế?
Anh ta vừa dứt lời thì bỗng bị người phía sau gấp gáp đẩy qua một bên, Nguyễn Chi Vũ không nói một lời, sắc mặt u ám cực kỳ khó coi, anh sải bước đi về phía Trần Tử Huyên, ánh mắt khóa chặt dấu tay trên gò má của cô, ánh mắt đó ngày càng sắc bén.1
Anh hung ác nhìn những người có mặt ở đây một lượt, trong lòng không kiềm nén được cơn giận.
Ai dám đánh cô thế?
Cả người Nguyễn Chi Vũ tràn đầy lửa giận, anh có khí chất lạnh lùng thâm trầm, mọi người xung quanh đều nhất thời im bặt.
Anh đứng trước mặt cô, lúc vươn tay về phía cô thì Trần Tử Huyên lại lùi về sau một bước.
Cô trốn tránh cúi đầu, như không muốn cho người khác nhìn thấy gương mặt sưng vù của cô, còn hơi thiên vị che chắn trước mặt Cố Như Yên.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cuối cùng ông cụ Nguyễn chống gậy đi ra ngoài, giọng nói uy nghiêm già nua bỗng quát lớn, cực kỳ bất mãn về trận cãi vã này, không còn ra thể thống gì nữa.
“Ông thông gia, chuyện, chuyện này chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi...”
Bà cụ Trần nở nụ cười nịnh nọt, gấp gáp giải thích một câu: “Tâm trạng của dì út Tử Huyên không được ổn định cho lắm, từ khi cô ta bị bệnh phẫu thuật thì tính tình thay đổi bị người khác xúi giục, không sao đâu, hôm nay là ngày tốt nên ông đừng so đo với cô ta...”
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ vẫn cực kỳ khó coi, anh mím chặt môi nhìn cô, cuối cùng đôi mắt lạnh lùng nhìn lên người Cố Như Yên đang đứng sau lưng cô...
Vẻ mặt của mọi người đều rất kỳ lạ, ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía người phụ nữ mà Trần Tử Huyên đang che chắn ở phía sau.
Cố Như Yên đã hơn bốn mươi tuổi, tóc ngang vai màu đen, tóc mái được kẹp lên bằng chiếc kẹp màu đen đơn giản, mặt trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ màu vàng nhạt giản dị chỉnh tề, dáng người hơi gầy, nhưng đuôi mày lại toát lên vẻ thanh tú.
Cố Như Yến đứng thẳng người, hình như hôm nay bà kiên trì điều gì đó, ánh mắt hơi cương quyết và... căm hận.
Hận.
Trần Tử Huyên theo thói quen nghiêng đầu nhìn người sau lưng, nhưng cô mơ màng không thể hiểu nổi tia căm hận trong mắt dì út.
“Con đi theo dì.” Cố Như Yên bỗng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hôm nay không biết Cố Như Yên bị gì, mà không còn khiêm tốn như ngày thường, bà cứng rắn đối đầu với những người có mặt tại đây, rồi vươn tay túm lấy cổ tay Trần Tử Huyên, kéo cô về phía bên mình.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ phản ứng nhanh hơn, anh túm lấy cổ tay còn lại của Trần Tử Huyên, hơi dùng quá sức, tràn đầy tính chiếm hữu.
“Họ Nguyễn kia, cậu buông con bé ra cho tôi!”
Cố Như Yên ngẩng đầu, hung hung lườm người đàn ông với dáng người nổi bật ở trước mặt, đàn ông nhà họ Nguyễn xuất sắc như vậy, khiến bà càng chán ghét.
Ngoài ông cụ Nguyễn, hầu như không ai dám ra lệnh cho anh như thế.
“Bà ta đánh em đúng không?” Nguyễn Chi Vũ phớt lờ lời nói của bà, ngược lại nhìn thẳng vào người con gái ở trước mặt, giọng nói trầm thấp kiềm nén cơn giận thịnh nộ.
Gò má của Trần Tử Huyên vẫn đang đau rát, nhưng đầu óc cô lại đần độn, cô không đáp lại anh, bởi vì cô hoàn toàn không biết chuyện này là sao, trong lòng cô xoắn xuýt rất khó xử.
“Mấy người đuổi bà ta ra ngoài cho tôi...”
Nguyễn Chi Vũ phản ứng nhanh chóng, tay còn lại ôm lấy bả vai của Trần Tử Huyên, rồi kéo cả người cô vào lòng, trầm giọng quát một câu, nhưng Cố Như Yên vẫn nắm chặt cổ tay trái của Trần Tử Huyên, bà siết chặt đến mức cổ tay đỏ ửng nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.
“Tử Huyên, con đi theo dì!”
Hai bên đứng sóng đôi, sắc mặt Trần Tử Huyên phức tạp đứng ở chính giữa, bị hai người lôi kéo.
“Đúng là chán sống rồi mà!” Nguyễn Chi Vũ đen mặt sắc mặt cực kỳ khó coi, anh không có lòng kiên nhẫn với người ngoài, nhất là lúc nhìn thấy cổ tay của người con gái trong lòng bị đối phương kéo đến phát đau thì càng nóng đầu hơn.
Nguyễn Chi Vũ mạnh hơn nên anh bỗng dùng sức, dứt khoát bế bổng Trần Tử Huyên lên, rồi nhanh chóng xoay nửa vòng, Cố Như Yên không kịp đề phòng, nên bị sức lực đó kéo đến mức lảo đảo ngồi bệch dưới sàn.
“Dì út.” Trần Tử Huyên sợ hãi nhìn về phía Cố Như Yên, rồi vùng vẫy theo bản năng, nhưng trong lòng Nguyễn Chi Vũ lại nảy sinh sự cố chấp, anh nhất quyết không cho cô nhúc nhích.
“Ẩu thả!”
Ông cụ Nguyễn cực kỳ bất mãn lườm bọn họ, rồi gầm lên đầy uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng quát của ông cụ, trong lòng những người có mặt tại đây đều run rẩy, bầu không khí trở nên nặng nề yên tĩnh.
“Các cậu dẫn cô hai Cố xuống trước đi...” Ông căn dặn một câu, thuộc hạ ở hai bên nhanh chóng đi tới.
Nhưng Cố Như Yên như con thú sắp chết bị bao vây lại liều mạng vùng vẫy gào lên: “Nhà họ Nguyễn các ông đều là người dơ bẩn nên mấy người đừng chạm vào tôi.”
“Tử Huyên, một là hôm nay con đi theo dì, hai là từ nay về sau con đừng gọi dì là dì út nữa, con cứ tiếp tục làm mợ chủ nhà họ Nguyễn của con đi, dì không có đứa cháu gái nào như con, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cho dù dì chết rồi, con cũng đừng tới mộ dì để cúng bái.”
Cố Như Yên nằm sấp dưới sàn trông rất chật vật, nhưng bà lại ngẩng đầu lên, đáy mắt lóe lên tia kiên quyết, rồi nói lời tàn nhẫn, không hề có chỗ để thương lượng.
Trong lòng Trần Tử Huyên bị đả kích rất lớn, được Nguyễn Chi Vũ ôm chặt vào lòng, cả người cứng đờ, ánh mắt luôn nhìn về phía Cố Như Yên.
Tại sao dì út lại căm hận như vậy...