Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 360: Chương 360: Muốn gặp con thì quay về nhà họ Nguyễn




Không nhớ rõ Trần Tử Huyên đã đuổi bọn họ đi như thế nào nữa.

Lê Hướng Bắc chỉ thấy hai mắt cô đỏ bừng, cô cố gắng kìm nén nước mắt, dáng vẻ muốn khóc nhưng lại không thể, cô không hề tức giận quát mắng như mọi khi mà lại trở nên bình tĩnh khác thường, cô dùng hai tay cố hết sức đẩy bọn họ ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Khẳng định bây giờ cô đang ngồi xổm khóc trước cửa.

“Cậu… cậu không nên nói dối cô ấy về chuyện của đứa bé.”

Lê Hướng Bắc bước từng bước ra khỏi chung cư, đầu óc vẫn còn đang rối bời. Sau khi xem xong đoạn video trong USB, anh ta cảm thấy bản thân đã bị thực tế tác động dữ dội đến mức thay đổi hoàn toàn, trong phút chốc không biết phải làm sao, cả người cứ ngẩn ngơ.

Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn không có biểu hiện gì, anh vẫn rất lí trí khi nhìn Trần Tử Huyên.

Dù thái độ của anh rất thờ ơ và lạnh lùng nhưng Lê Hướng Bắc vẫn có thể nhận ra anh đang bối rối.

Trần Tử Huyên nói với anh: “Tôi không biết ban đầu tại sao anh lại tiếp cận tôi, tôi không phải là một người phụ nữ thích ảo tưởng, tôi cũng chưa bao giờ tin vào tình yêu. Tôi tin rằng chỉ có sự thấu hiểu mới là lời tỏ tình vững chắc nhất.”

Lúc cánh cửa đóng lại, anh nhẹ giọng hỏi một câu: “Anh chưa đủ hiểu em sao?”

Sau đó, không có sau đó nữa, bởi vì bọn họ đã bị cô nhốt ở ngoài cửa.

Lê Hướng Bắc nhìn Nguyễn Chi Vũ đang đi ở phía trước, ngay cả anh ta cũng cảm thấy rất tức giận, cho dù có chuyện lớn gì xảy ra thì cũng không nên dùng đứa bé để lừa gạt cô.

“Tôi cho rằng cậu chỉ giả mất trí nhớ để lừa cô ấy, tôi hiểu rất rõ cách làm việc quyết đoán của cậu, nhưng tôi không thể nào ngờ cậu lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy.”

Lê Hướng Bắc nói một cách chế nhạo, sau đó quay lưng, mỗi người một ngả, đường ai nấy đi.

Nguyễn Chi Vũ không hề có bất kỳ phản ứng gì với lời chế nhạo của anh ta, sau khi Lê Hướng Bắc lên xe taxi, nhanh chóng rời khỏi đó, thì anh vẫn đứng yên tại chỗ hơn mười phút, thật ra lúc này đầu óc anh đang trống rỗng, không muốn nghĩ cái gì hết.

Cuối cùng anh ngẩng đầu nhìn lại phòng 402 ở trước mặt, màn cửa trong căn hộ của Trần Tử Huyên đã được kéo lại.

Cô chắc chắn rất hận anh.

Nguyễn Chi Vũ thừa nhận bản thân anh là một người lòng dạ độc ác, rất nhiều người sợ anh, con người muốn chiến thắng thì nhất định phải tàn nhẫn, độc ác, không để lại chỗ trống.

Đặc biệt là lần này, anh nhất định sẽ không để bản thân trở thành người thua cuộc. Khuôn mặt lạnh lùng của anh như phủ một lớp sương, anh lấy điện thọai ra gửi một tin nhắn vô cùng đơn giản.

“Muốn gặp con thì quay về nhà họ Nguyễn.”

Điện thoại vang lên mấy tiếng ting ting, Trần Tử Huyên nhìn nội dung tin nhắn mới được gửi đến điện thoại, cô nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bùng lên sự tức giận, suýt chút nữa thì giơ tay đập nát điện thoại.

Sau khi hít thở sâu mấy lần, cuối cùng cô cũng chọn cách im lặng.

Nhìn nội dung của tin nhắn, tuy đơn giản ngắn gọn nhưng lại vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn.

Cuộc sống của cô dường như hoàn toàn bị người khác điều khiển, lời nói của anh chính là mệnh lệnh, cô thực sự rất ghét cảm giác bản thân mình là một con rối, Trần Tử Huyên dựa vào cửa, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, cô ngẩng đầu lên cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.

Trần Tử Huyên không biết cô đã ngồi trên sàn bao lâu rồi, cô không khóc, cô có thể nhịn được.

Mãi cho đến khi dì Cố Như Yên gọi cho cô, âm thanh của nhạc chuông điện thoại di động khiến cô bình tĩnh trở lại: “Tử Huyên, cháu đã về đến nhà chưa?”

Lúc trước, cô đã nói với Cố Như Yên rằng, đợi đến khi cô về đến Thành phố A thì sẽ gọi điện thoại cho dì ấy, nhưng mà cô lại quên mất.

“Sao thế?”

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Cố Như Yên lo lắng hỏi cô bằng một giọng nhẹ nhàng.

Đầu óc cô hơi đờ dẫn, trả lời trong vô thức: “Không có gì đâu. Chỉ là bị gió lạnh thổi nên bị cảm đau đầu chút thôi.”

Cố Như Yên vẫn cẩn thận nhắc nhở cô như mọi khi: “Nhớ uống nhiều nước ấm, gọi cháo nóng bên ngoài về ăn, sau đó uống thuốc cảm, rồi đi ngủ sớm một chút.”

“Cháu biết rồi.”

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Trần Tử Huyên đứng dậy, đầu óc trống rỗng, làm theo lời dặn của dì, gọi đồ ăn bên ngoài, uống thuốc cảm, rồi nhanh chóng lăn lên giường ngủ sớm.

Nhưng mà, cô lại gặp ác mộng cả đêm.

Cô nằm mơ thấy mình bị một nhóm bác sĩ và y tá mặc đồ trắng ép lên bàn mổ, bọn họ dùng con dao sắc nhọn cắt vào người cô, cô rất đau, liên tục giãy giụa.

“Đừng làm tổn thương con của tôi, tôi cầu xin các người, cầu xin các người.” Cô hoảng sợ hét lên.

Đột nhiên, cô tỉnh dậy, khuôn mặt toàn là nước mắt.

Sự việc lần trước đã mang đến cho cô một bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng, dù cô đã cố gắng quên đi, nhưng vì bị tổn thương quá sâu, nên cơ thể đã nhớ rõ nỗi đau này mất rồi.

Trần Tử Huyên vô cùng hoảng sợ, cô bật đèn trong phòng ngủ lên, cả căn phòng trở nên sáng sủa hơn.

Cô tựa lưng vào đầu giường thức suốt đêm.

Mãi đến gần rạng sáng, cô mới có chút buồn ngủ, cô mơ màng nằm trên giường, ngủ một giấc nhưng sau đó bị một cú điện thoại đánh thức lúc 9 giờ sáng.

Trần Tử Huyên ngủ rất nông nên khi chuông điện thoại vừa reo lên thì cô đã cảnh giác giật mình tỉnh dậy.

Vốn dĩ cô không muốn để ý đến bất kỳ cuộc gọi nào, nhưng khi liếc nhìn màn hình, nhận ra là chủ nhà của cô gọi đến.

Lần này cô về đây chính là vì muốn tìm chủ nhà lấy lại tiền cọc. Hiện giờ cô đang có tâm lý đà điểu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô không muốn đối mặt với vấn đề này nữa, chỉ muốn làm cho đầu óc trở nên bình tĩnh lại mà thôi.

Nhưng Trần Tử Huyên còn chưa kịp nói về chuyện rút tiền cọc thì chủ nhà ở đầu dây bên kia đã nói với cô: “Căn hộ của cô đã bị tôi bán đi rồi.”

“Cái gì?” Cô giật mình không hiểu.

“Hợp đồng chúng ta ký trước đây còn chưa hết hạn mà anh đã bán nhà rồi, vậy tôi phải làm sao? Lẽ nào bây giờ tôi muốn rút tiền thuê nhà về thì phải trực tiếp đến tìm chủ nhà mới sao?”

Cả đêm qua Trần Tử Huyên ngủ không ngon nên tâm trạng rất khó chịu, khi nghe thấy tin tức khó hiểu này thì cô lại càng tức giận hơn.

“Cô Trần, cô đừng tức giận mà. Căn hộ hiện tại cô đang ở, tôi thật sự đã ký hợp đồng bán cho người khác rồi, mà cô cũng vừa lúc muốn trả phòng, vậy nên mọi người đều vui mà phải không? Bây giờ tôi sẽ hoàn lại tiền đặt cọc trước đó của cô, vậy là hai chúng ta không ai nợ ai nữa, tôi cũng không có chiếm lời của cô.”

Trần Tử Huyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Người mua nhà tên là gì?” Chủ nhà keo kiệt bán lại căn nhà với giá tốt, tâm trạng vui vẻ: “Họ tên là thông tin riêng tư của người khác, tôi không thể nói cho cô biết được, nhưng cậu Nguyễn đó có nói, anh ta chưa vội chuyển đến, tuy nhiên cô vẫn nên tranh thủ thời gian dọn đi chỗ khác đi.”

Trần Tử Huyên tức giận ngắt cuộc gọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.