Sau khi trở về khách sạn, Trần Tử Huyên vẫn luôn đứng ngồi không yên. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Tại sao ông nội lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, còn có biểu hiện vừa rồi của Lê Hướng Bắc rất kỳ lạ...
Cốc cốc cốc.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô vội vàng tiến đến mở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt, cô hỏi: “Lê Hướng Bắc, ông nội nói gì với anh vậy?”
“Cô thu dọn đồ đạc đi, một tiếng nữa bay về thành phố A.”
Lê Hướng Bắc không trả lời cô, thay vào đó lại trầm giọng nhắc nhở.
“Một tiếng nữa bay về thành phố A sao?”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, đối mặt với Lê Hướng Bắc ở cửa phòng, đôi mắt rũ xuống suy nghĩ một lúc, cắn môi hỏi ngược lại: “Tại sao?”
“Là ông nội bảo anh thu xếp cho tôi rời khỏi đây, rời khỏi Seattle sao?”
Sắc mặt Lê Hướng Bắc hơi thay đổi, nghiêng đầu đi, không muốn đối mắt với cô.
Anh ta lạnh giọng nhắc nhở: “Tóm lại cô nên chuẩn bị đi, nếu đói thì ăn ở trên máy bay. Thời gian eo hẹp, cô nhanh tay nhanh chân lên một chút...”
“Có phải Nguyễn Chi Vũ đã xảy ra chuyện gì không?” Cô tiến lên một bước, nhanh chóng ngắt lời anh ta.
“Lê Hướng Bắc, rốt cuộc ông nội đã nói gì với anh vậy, nhất định là có liên quan đến Nguyễn Chi Vũ đúng không?” Đôi con ngươi của Trần Tử Huyên trong suốt, kiên trì lặp lại câu hỏi.
“Không có gì.” Anh ta miễn cưỡng nói.
“Lê Hướng Bắc, tôi biết, vụ tai nạn xe cộ này là do tôi làm liên lụy đến anh ấy, là bởi vì phải che chở cho tôi nên anh ấy mới bị thương nặng...”
“Không liên quan gì đến vụ tai nạn này!”
Lê Hướng Bắc nhìn vẻ mặt áy náy của cô, không biết tại sao lại buồn bực phản bác lại một câu.
Trần Tử Huyên nghe thấy anh ta nói như vậy càng không hiểu, tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc là vì cái gì...”
“Chúng tôi còn chưa chắc...” Anh ta hơi dừng lời lại, giọng điệu trở nên nặng nề hơn, thấp giọng lẩm bẩm: “Hóa ra mấy năm nay Chi Vũ vẫn luôn giấu chúng tôi.” Những lời này Lê Hướng Bắc rất khẽ.
Phải xử lý thế nào đây...
“Trước mắt Nguyễn Chi Vũ không nguy hiểm đến tính mạng, nơi này không cần cô. Trần Tử Huyên, cô thu dọn đồ đạc, lập tức rời đi thôi.” Lê Hướng Bắc không cho cô cơ hội nói chuyện, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Nơi này không cần cô.
Cô đứng ở cửa phòng, nhìn anh sải bước rời đi.
Những lời này, có lẽ nhóm người Lê Hướng Bắc cùng Giang Hoa Nhân cảm thấy đây là sự thật. Cô không phải bác sĩ, cô không giúp được gì cả. Nơi này không cần cô.
Nghe những lời này vào trong lỗ tai của Trần Tử Huyên, cả người vô cùng đau đớn.
Bởi vì không thể giúp được gì cả... Cô cúi đầu xuống, đáy mắt mang theo áy náy, nói: “Tôi cái gì cũng không giúp được anh ấy cả.”
Cô xoay người trở về căn phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong căn phòng khách sạn xa xỉ rộng lớn, cũng chỉ còn lại một mình cô.
Ông nội và những người khác cảm thấy cô là một điều phiền toái ở đây, vì vậy họ muốn cô rời đi.
“... Nhưng tôi không muốn đi.” Tôi muốn đi gặp anh ấy.
Cô có chút không cam lòng thu dọn đồ đạc lên giường, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua cửa sổ, làm bật tung tấm rèm dày màu xanh nhạt lên, làm cô không khỏi nhớ đến căn phòng ngủ của nhà họ Nguyễn.
Cô thích ngủ mở cửa sổ, nhưng đến khuya, khi sương đêm ngưng đọng lại, gió đêm thổi vào lạnh lẽo, mà cô lại lười đóng cửa sổ, thế nên thường quấn chăn co ro người lại ngồi dậy.
Nhưng mỗi lần cô rời giường đều phát hiện cửa sổ đã được người nào đó đóng lại.
Cho dù Nguyễn Chi Vũ không nói, nhưng cô cũng biết buổi tối anh vẫn luôn trở về phòng ngủ để làm một việc rất đơn giản, đó là đóng cửa sổ lại thay cô.
Không biết tại sao anh lại làm vậy, hoặc có lẽ là vì sức khỏe của đứa trẻ trong bụng cô...
Nhưng mà, một việc đơn giản như vậy, anh vẫn luôn kiên trì làm, không làm cho người nào có thể bỏ qua được cả.
“Nguyễn Chi Vũ.”
Cô đứng ở bên mép giường, lẩm bẩm gọi tên anh, tay phải nắm chặt túi hành lý, đáy mắt xoắn xuýt do dự.
Giây phút tiếp theo, Trần Tử Huyên dường như đã hiểu rõ điều gì đó, cô nắm lấy điện thoại, bỏ túi xách xuống rồi trực tiếp sải bước đi ra khỏi phòng.
Nếu cứ như vậy mà rời Seattle cô nhất định sẽ không cam lòng. Cô muốn gặp anh, bây giờ cô muốn gặp anh ngay!
Cô đi thang máy của khách sạn xuống tầng hầm thứ hai, sau đó bước ra ngoài tìm taxi, cô không dám đến sảnh khách sạn, tránh không bị Lê Hướng Bắc và những người khác bắt gặp.
“Cô ơi, điện thoại di động của cô đang đổ chuông.”
Trần Tử Huyên đón taxi trực tiếp đến bệnh viện, tài xế là một ông chú người nước ngoài rất nhiệt tình, trên mặt mang theo vẻ bối rối quay đầu nhắc điện thoại di động của cô vẫn luôn không ngừng đổ chuông ở trong túi.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên vô cùng tự nhiên, nói dối: “Bạn trai chọc giận tôi, bây giờ tôi không muốn để ý đến anh ấy.”
“Hóa ra là như vậy.”
Tài xế mở to hai mắt, tin là thật, nghiêm túc nói với cô: “Quan hệ với bạn trai cô nhất định phải chú ý, nếu người ta bắt nạt cô, cô phải học cách tự bảo vệ mình.”
Có lẽ vì khuôn mặt đậm chất phương Đông và thân hình mảnh khảnh trông yếu ớt của Trần Tử Huyên nên ông ấy mới nói vậy. Cô chỉ cười một tiếng, không nói gì nhiều.
Trần Tử Huyên trầm mặc ngắt điện thoại của Lê Hướng Bắc.
“Mẹ kiếp, chạy đi đâu vậy chứ!”
Lê Hướng Bắc ở đầu dây bên kia điện thoại tức giận đến đen mặt.
“Cậu chủ Lục, chúng ta có nên phái người đi tìm cô ấy không?”
“Chắc là cô ấy đến bệnh viện rồi.” Lê Hướng Bắc suy đoán, anh ta đã sớm biết Trần Tử Huyên không ngoan ngoãn như vậy mà. Nguyễn Chi Vũ còn không thể áp chế được cô, cô làm sao có thể nghe lời bọn họ nói cơ chứ!
“Thông báo cho bệnh viện bên kia, nếu như gặp được Trần Tử Huyên, lập tức bắt cô ấy lại.”
Lê Hướng Bắc tức giận phân phó, suy nghĩ xong lại nói thêm: “Chuyện này đừng làm kinh động đến ông cụ Nguyễn, bắt cô ấy về rồi trực tiếp thông báo cho tôi.”
“Vâng.”
Thủ hạ của anh ta lập tức gọi điện đến bệnh viện để thông báo.
Lê Hướng Bắc nắm chặt điện thoại, biểu cảm trầm xuống.
Nếu như Trần Tử Huyên đến bệnh viện, vậy thì chỉ có thể chịu khổ mà thôi. Giang Hoa Nhân hay thậm chí cả ông cụ Nguyễn cũng sẽ không cho một sắc mặt tốt... Thật ngốc mà, đã bảo cô về thành phố A rồi, nhưng cô lại thích tự tìm phiền toái.
Nếu Nguyễn Chi Vũ không tỉnh lại, dù có xảy ra chuyện cũng không ai có thể bảo vệ được cô cả.
Đột nhiên, Lê Hướng Bắc cau mày lại: “Trần Tử Huyên kia nếu như thật sự đến bệnh viện, cô ấy chắc sẽ không đi vào từ cửa chính đâu...”
Trần Tử Huyên đương nhiên không có gan đi vào cửa trước.
Cô bước xuống khỏi taxi, cố ý vòng ra cửa sau của bệnh viện. Cô đã tới đây rồi, cô biết đây là bộ phận hậu cần để vận chuyển vật tư y tế.
Cô cố tình hất tung mái tóc dài để nó trở nên lộn xộn, thu mình vào vách tường, cúi người xuống, còn không quên lấy tay vò quần áo, mặt dính đầy bùn đất bẩn thỉu bên đường.
“Tiểu thư, có phải cô không thoải mái lắm không?”
Rất nhanh sau đó đã có một y tá đẩy xe vật tư y tế đến, phát hiện ra cô đang ngồi xổm ở một góc, ân cần tiến lại gần cô.
Dáng vẻ của Trần Tử Huyên có hơi chật vật, trên quần áo cùng gương mặt dính đầy bụi, ngẩng đầu lên, biểu cảm có hơi khiếp đảm, nói: “Tôi, tôi cùng bạn đến đây du lịch nhưng lại bị cướp, chân tôi hình như bị gãy... “
“Ăn cướp sao!” Cô y tá trước mặt ngay lập tức trở nên căng thẳng.
“Có gọi cảnh sát chưa, chân cô thế nào rồi?”
Y tá cũng quỳ xuống theo, cố gắng đỡ cô dậy nhưng lúc cô ấy đến gần, Trần Tử Huyên bỗng nhiên lại quật ngã cô ấy xuống đất..
Người nọ sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy một tiếng: “Xin lỗi.” Trần Tử Huyên lẩm bẩm, vô cùng thuần thục xé chiếc khăn lụa dài trên cổ ra, nhét vào miệng cô ấy.
Đối phương giãy giụa sợ hãi nhưng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Tử Huyên vội vàng cởi bỏ đồng phục y tá của cô ấy ra. Tay chân cô ấy đều bị trói lại.
Cuối cùng, Trần Tử Huyên giấu đối phương vào một bụi rậm, cô đứng thẳng người dậy, sải bước dài thuận thế đi vào từ cửa sau của bệnh viện.
Tôi chỉ là muốn vào để gặp anh ấy thôi!