Khu nghỉ dưỡng thiên nhiên thành phố A cũng được xem là một câu lạc bộ giải trí cao cấp. Nơi đây có suối nước nóng, massage xoa bóp, ẩm thực hải sản chính thống, phòng riêng rộng rãi thích hợp nhất để tổ chức tiệc tùng tụ họp. Chu Tiểu Duy giống như bị kích thích, cứ cầm hết ly cocktail này đến ly khác uống vào.
Trần Tử Huyên ngồi đối diện cô ấy có hơi lo lắng về tửu lượng gà mờ của Chu Tiểu Duy, muốn đứng dậy đi đến bên cạnh ngăn cô ấy uống rượu, lại bị người đàn ông bên cạnh có chút không nói phải trái mà kéo eo cô lại.
“Ngoan nào.” Nguyễn Chi Vũ nhỏ giọng nhắc nhở cô.
Cô muốn giải thích một chút: “Không phải, loại cocktail kia có tác dụng chậm, lát nữa Chu Tiểu Duy sẽ say mất...”
“Ngồi xuống.”
Không biết Nguyễn Chi Vũ đang tức cái gì, mặt lạnh liếc mắt nhìn cô cảnh cáo. Sắc mặt Trần Tử Huyên đen lại, cô cũng biết lúc ở cùng anh cô thật sự không có quyền hạn gì cả mà.
“Trợ giảng Mark, tôi nghe nói anh chỉ giảng dạy ở trường chúng tôi nửa năm rồi đi sao, lần này chúng ta thật sự có duyên đấy. Không biết bây giờ anh đang công tác ở trường nào vậy?”
Một người đàn ông mặc âu phục giày da bước đến, với vẻ mặt tràn đầy tự tin, rõ ràng đang ngụ ý khoe khoang đây mà.
Đáng tiếc, Nguyễn Chí Vũ ngồi trên sô pha chỉ ngước mắt nhìn anh ta một cái, hiển nhiên là không muốn để ý đến anh ta.
Đối phương bị đối xử lạnh nhạt như vậy, biểu cảm trên gương mặt lập tức trở nên lúng túng. Anh ta đưa cho Nguyễn Chi Vũ một ly rượu đỏ, khóe môi hơi nhếch lên đắc ý nói: “Rượu này là do một người bạn của tôi gửi từ bên Pháp... “
Nguyễn Chi Vũ nhận lấy, anh không uống, cũng không nói câu nào cả.
Trần Tử Huyên nhìn vào ly rượu đỏ tươi kia, hai mắt chợt sáng ngời lên, thật ra cô cũng được xem là một người mê rượu...
Trần Tử Huyên không chỉ là một người mê rượu, mà còn là một con quỷ rượu ấy chứ. Nguyễn Chi Vũ đang định mở miệng nhắc nhở cô thì người bạn học nam trước mặt đã lập tức hăm hở đưa cho cô một ly rượu đỏ.
Anh ta cười nói: “Tử Huyên, nhiều năm không gặp như vậy, cậu thật sự càng ngày càng đẹp đấy...”
“Cô ấy đang mang thai, không thể uống rượu được.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng ngắt lời anh ta.
Vẻ mặt của người đàn ông đứng trước mặt bọn họ đầy kinh ngạc.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào bụng của Trần Tử Huyên, có lẽ bởi vì cô tương đối cao gầy, cho nên thai nhi ba bốn tháng cũng không quá rõ ràng. Tuy nhiên nhìn kỹ lại thì quả thực có hơi nhô lên.
Mặc dù giọng nói của Nguyễn Chi Vũ không lớn, nhưng những ánh mắt xung quanh vẫn không ngừng rơi về phía bên này của anh. Cụm từ 'mang thai' kia đã trực tiếp vả mạnh vào mặt các cô gái đang xuân tình ở đây, bọn họ đau khổ trừng mắt nhìn về phía Trần Tử Huyên.1
... Mối quan hệ của bọn họ là gì?
Vẻ mặt Trần Tử Huyên đầy ngượng nghịu, cô cầm lấy ly nước trái cây trên bàn lên nhấp một ngụm, lẩm bẩm nói: “Chúng tôi đã lãnh chứng rồi.” Quan hệ hợp pháp đấy nhé!
Chỉ một câu nói như vậy thôi đã làm cho trái tim của những người phụ nữ từng điên cuồng si mê trợ giảng Mark chết yểu cả. Nam thần trước đây đã bị hoa khôi đoạt mất rồi!
“Uống rượu nào, rượu này không tệ, là lão Ban cố ý mang về...” Tâm trạng của những người đàn ông ở đây cũng vô cùng phức tạp, muốn dùng rượu mua say.
Đột nhiên bầu không khí vốn bị kiềm chế ban đầu, bởi vì cụng rượu mà trở nên ầm ĩ hơn. Mọi người ngược lại thoải mái hơn nhiều, vừa nói vừa cười nhớ lại chuyện trước kia.
Đột nhiên có một người đàn ông vóc dáng hơi mập, đang say rượu, anh ta đứng lên một chiếc ghế thật cao.
“Trần Tử Huyên, tớ là Cao Tiểu Long, tớ rất thích cậu!” Anh ta quay về phía cô rồi hét lên.
Trần Tử Huyên kinh ngạc nhìn người bạn học cũ xa lạ này.
“Lúc trước, cậu nói thích đàn ông mập mạp để có cảm giác an toàn, cậu còn nói đối tượng lý tưởng tốt nhất là một đầu bếp. Bây giờ tớ đã là đầu bếp cao cấp trong khách sạn...”
Một người đàn ông khác bên cạnh vội vàng kéo anh ta xuống, dáng vẻ điên cuồng này của anh ta chắc là đã say tám phần rồi. Người kia nói: “Long mập, cậu mau xuống đi, mất mặt quá.”
“Diệp Cường, cậu cút ra nào, cái tên khốn kiếp này. Năm đó tôi nói muốn đi tỏ tình với cô ấy cậu lại sống chết không để tôi đi. Thế mà giờ còn mắng tôi sao!”
Người đàn ông tên là Long Mập này mặt mũi nhăn nhó tức giận hét lên với bạn học cũ ở bên cạnh anh ta.
“Hừ, đừng tưởng rằng tôi không biết buổi chiều hôm đó cậu đã đến tìm Trần Tử Huyên trước tôi. Chính tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy vật cậu qua vai, ném cậu xuống sông nhé.”
Người đàn ông vừa rồi ngăn anh ta lại mặt đầy lúng túng. Năm đó Trần Tử Huyên rất nổi tiếng ở trường, không chỉ vì cô có học thức và ngoại hình nổi bật, mà đặc biệt là cô còn học karate. Đối với những anh chàng thích rình rập không bao giờ nương tay cả.
“... Trần Tử Huyên, tôi rất thích cậu, trước đây tôi ngồi ở phía sau cậu đấy, là anh chàng trắng trẻo gầy tong teo kia.”
Anh chàng bạn học Long Mập này uống hơi nhiều, sau khi la hét xong thì lại kích động sắp khóc. Những năm nay anh ta vẫn luôn có một nút thắt trong lòng, năm đó anh ta quá tự ti rụt rè. Mặc dù biết rằng cô không thể nào đồng ý cả. Hiện tại coi như đã thỏa mãn tâm nguyện rồi.
“Người theo đuổi em đúng thật là nhiều quá nhỉ.”
Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Chi Vũ vang lên qua hàm răng đang nghiến chặt.
Trần Tử Huyên nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn mặt anh.
Không tự nhiên đáp lại một câu: “Tôi không hề trêu chọc bọn họ.” Là chính bọn họ có khuynh hướng thích ngược đãi đấy chứ.
Lần này có hơn 80 người tham dự bữa tiệc, bọn họ thuê một phòng riêng lớn nhất khu nghỉ dưỡng. Bên trái có ban công, phía trước mặt có đình nghỉ mát, bên cạnh còn có một khu suối nước nóng ngoài trời lớn đang sủi bọt. Vào ban đêm nơi này trông vô cùng yên bình dễ chịu.
Đã bảy tám năm không gặp những người bạn học cũ, mặc dù cũng không có tình cảm gì quá sâu sắc, nhưng dù sao lúc này tụ tập lại chung một chỗ mọi người cũng không khỏi nhớ đến lúc còn nhỏ. Ở trong sân trường cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu. Trong lòng đều có rất nhiều cảm xúc.
“Trợ giảng Mark, tôi, tôi từng là người đầu tiên đến lớp học của anh nghe giảng...”
Một người phụ nữ dáng dấp thanh tú bước đến, gò má cô ta hơi ửng đỏ, nâng ly với Nguyễn Chi Vũ, mỉm cười kể lại chuyện xấu hổ năm ấy: “Trước đây toàn bộ các cô gái trong ký túc xá đều rất quý mến anh, luôn lén lút hỏi thăm chuyện riêng tư của anh...”
“Ừ.”
Gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ vẫn như cũ, không hề có cảm xúc gì cả. Anh gật đầu với cô ta, giơ ly rượu trong tay lên, uống một hớp cạn như một phép lịch sự.
Vẻ mặt đối phương trông vô cùng kích động, quay đầu nhìn cô gái bên cạnh anh, tò mò hỏi: “Trần Tử Huyên, nửa năm mà Mark dạy cậu vẫn luôn trốn học mà, sao các cậu lại biết nhau vậy?”
Trần Tử Huyên bị câu hỏi của cô ấy làm cho ngượng ngùng, chỉ biết cười trừ qua loa.
Những chuyện riêng tư này, Trần Tử Huyên không muốn nói nên đối phương cũng không truy cứu nữa. Sau khi Trần Tử Huyên thấy cô ấy rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không thể nói với cô ấy rằng, cô và Nguyễn Chi Vũ đã gặp nhau rồi lăn giường ở hội sở nên mới quen biết chứ?
Tuy nhiên chuyện Nguyễn Chi Vũ lại là người trợ giảng được đồn đại ở trường cô năm đó, Trần Tử Huyên thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi....
“Trốn toàn bộ tất cả các tiết học của tôi.” Người đàn ông bên cạnh cô đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói một cách dứt khoát.
Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, nói: “Trần Tử Huyên, em thật đúng là không hề nể nang gì cả nhỉ.”
“Không còn cách nào khác cả, tôi nghèo.”
Trần Tử Huyên bưng một ly nước trái cây vừa uống vừa giả chết ở một bên.
Tuy nhiên cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào mắt anh, trực tiếp hỏi thẳng: “Tại sao anh lại chạy đến trường của tôi để làm trợ giảng vậy?”
“Trần Tử Huyên, em nghĩ thế nào hửm?”
Đôi mắt của anh mang theo chút tình cảm phức tạp, giọng điệu trầm thấp, nhẹ nhàng hỏi ngược lại một câu.
Câu trả lời này dường như đã ở trên môi anh, nhưng anh lại không muốn nói ra.
Cô nhìn anh, gương mặt không khỏi hơi ửng đỏ nóng lên. Lồng ngực ngổn ngang ưu tư, cảm xúc đầy rối loạn.
Rõ ràng là không uống rượu, mà lại hơi say...