Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 51: Chương 51: Người đàn ông thần bí phải lòng cô




Khoảng tám giờ tối, Trần Từ Huyên đi từ quán trà sữa về khách sạn. Sau khi ngâm bồn tắm, cô lập tức lên giường nghỉ ngơi thế nhưng không tài nào ngủ được. “Lưu Oánh Oánh là con gái ruột của dì Trương?” Cô ôm chăn suy nghĩ đến một số chuyện.

Bà chủ Trương của quán trà sữa là mẹ đơn thân, có một người con gái theo họ bà ta tên là Trương Tiểu Điệp. Thế nhưng Trần Tử Huyên chưa bao giờ gặp đối phương. Cô chỉ biết con gái của dì Trương đã thôi học từ năm cấp hai, thường xuyên đi chơi đến nửa đêm mới về nhà.

Lưu Oánh Oánh chính là Trương Tiểu Điệp.

Nói cách khác, Lưu Oánh Oánh không chỉ phẫu thuật thẩm mỹ mà cô ta còn che giấu thân phận với Nguyễn Chi Vũ. Tại sao cô ta phải nói dối Nguyễn Chi Vũ?

“Có nên nói chuyện này với Nguyễn Chi Vũ hay không?” Cô do dự nhìn điện thoại trong tay mình.

Nguyễn Chi Vũ đang đi công tác ở Paris chưa về. Hơn nữa từ xưa tới nay anh ta luôn không thích người khác can thiệp vào chuyện của anh với cô Lưu.

Nghĩ tới đây, Trần Tử Huyên tối sầm mặt lại. Thôi bỏ đi, mất công lại bị chửi.

Nhưng mà, vẫn còn một chuyện khác...

“Khi đó là lúc cháu đang làm thêm ở tiệm của dì. Tử Huyên, lúc đó hẳn cháu cũng biết trường cấp ba của cháu có rất nhiều học sinh nam đến đây để ngắm cháu, nhưng mà có một người rất khác biệt...” Lời của dì Trương chiều nay cứ quanh quẩn bên đầu cô.

“Không trách được vì sao mỗi lần cháu tăng ca lại có người đến đặt hơn một trăm cốc trà sữa...” Trần Tử Huyên nhớ tới chuyện trước kia cũng cảm thấy kì lạ.

Năm đó cô vừa rời khỏi nhà họ Trần, tính tình bướng bỉnh không muốn dùng tiền của họ nên vừa đi học vừa đi làm. Năm lớp mười hai, việc học ban ngày rất nặng nên cô thường xuyên trực ca đêm.

Thế nhưng mỗi lần đi làm đều rất kì lạ. Chỉ cần cô trực ca đêm lại có vài nhân viên văn phòng nói là mua cho công ty, hoặc là các kiểu hoạt động công ích và đặt hơn một trăm cốc trà sữa.

Nhận được đơn hàng lớn như vậy, dì Trương cũng sẽ chạy tới giúp đỡ. Sau khi làm việc sau, dì Trương sẽ cho cô về nhà nghỉ ngơi. Khi đó ca đêm bình thường của cô chỉ kéo dài hai giờ làm việc mà hoa hồng cô nhận được luôn rất cao.

“Là ai?”

Ai đã sai người khác tới mua trà sữa?

Trần Tử Huyên mệt mỏi nằm nghiêng trên giường. Cô cũng lười suy nghĩ, khi đó cô vừa bận việc học, lại phải lo đi làm. Cô không hề có một chút ấn tượng nào với người đàn ông thần bí kia cả.

Sáng hôm sau, vừa đúng năm giờ cô đã tỉnh dậy.

Trần Tử Huyên ngồi trên giường ngơ người một hồi, phát hiện mình đã hình thành thói quen dậy sớm từ khi ở nhà họ Nguyễn. Cô quay đầu, nhìn chỗ bên cạnh với vẻ mặt khó chịu.

Cô vậy mà lại nhớ tới Nguyễn Chi Vũ.

Cô nhanh chóng ăn sáng, sửa soạn túi xách chuẩn bị tới bệnh viện thăm bà nội. Không hiểu sao cô lại muốn nhanh chóng chạy về nhà họ Nguyễn. Không biết từ lúc nào cô lại có cảm giác quen thuộc với nơi đó.

Ngay lúc cô vừa bước chân ra khỏi khách sạn thì lại gặp người quen.

“Lên xe đi.”

Một chiếc xe Bentley dừng ở trước cửa khách sạn, giống như đã cố tình đợi ở đây. Giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ truyền ra từ cửa sổ xe.

Trần Tử Huyên nhíu mày nhìn kỹ người phụ nữ trong xe, cô ta tìm cô làm gì?

“Sao thế? Sợ tôi à?” Trong xe, Lưu Oánh Oánh khẽ cười một cách khinh bỉ.

Trần Tử Huyên do dự một chút rồi mở cửa xe ra và ngồi xuống. Sắc mặt Lưu Oánh Oánh lạnh lẽo, cô ta nhấn chân ga, hóng xe đi tới một nhà hàng Tây yên tĩnh.

Sau khi cửa phòng được nhân viên đóng lại.

“Cô phẫu thuật thẩm mỹ ở đâu vậy?” Lưu Oánh Oánh mở miệng trước.

Trần Tử Huyên giật mình nhìn đối phương, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.

Lưu Oánh Oánh nhìn thấy dáng vẻ chậm chạp này của cô thì mỉa mai cười và nói: “Cô hợp làm diễn viên thật đấy...”1

Nói xong, cô ta khinh thường liếc Trần Tử Huyên ngồi đối diện một chút, sau đó lấy thuốc lá từ trong túi xách ra, ngạo mạn hất cằm lên, hít một hơi thật sâu rồi phả một ngụm khói trắng về phía Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên bị sặc, vội vàng đứng dậy: “Cô Lưu, có gì thì cứ nói thẳng!”

Cô đang mang thai, ngay cả Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc cũng không hút thuốc trước mặt cô. Bây giờ nhìn vị đại minh tinh trước mặt tỏ vẻ cao ngạo, cô cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.

Lưu Oánh Oánh nhìn bụng cô, ánh mắt chứa đầy vẻ ghen ghét. Cô ta mở miệng nói; “Cô ra giá đi, bao nhiêu thì phá đứa trẻ này?”

“Không.”

Trần Tử Huyên nhìn cô ta, nhanh chóng cắn môi và gằn một chữ.

“Trần Tử Huyên, cô đừng có mà không biết điều!”

Lưu Oánh Oánh nói một cách nghiêm túc, hung tợn nhìn cô: “Cô giỏi lắm, nhân dịp tôi rời khỏi đây ba năm mà dụ dỗ Nguyễn Chi Vũ. Nhưng mà tôi nói cho cô biết, Nguyễn Chi Vũ là của tôi! Cô muốn giành với tôi, cô có tư cách gì...”

Cô ta bỗng nhiên vỗ bàn đứng dậy. Cả người cô ta khoác đầy đồ hiệu, áo khoác da màu đen, bả vai đính đầy đinh tán kim loại, ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo vô cùng phù hợp với phong thái hàng hiệu.

Dáng vẻ này khác hoàn toàn với khí chất ngọc nữ của cô ta trên sân khấu.

“Tôi không có tư cách tranh giành với cô, nhưng đứa trẻ là con tôi...” Trần Tử Huyên tự biết mình biết ta, nhưng có một số chuyện cô phải giữ vững lập trường, không thể đồng ý được.

“Trần Tử Huyên, cô đang tính toán cái gì? Có phải nghĩ sinh đứa trẻ xong là có thể tiếp tục bám lấy Nguyễn Chi Vũ không?” Lưu Oánh Oánh cười lạnh một tiếng, tay phải quăng gạt tàn thuốc bằng thủy tính xuống.

“Tôi nói thẳng cho cô biết, chờ khi cô sinh con xong, Nguyễn Chi Vũ nhất định sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Nguyễn. Đến lúc đó, người mẹ kế là tôi nhất định sẽ ngược đãi đứa con của cô!” Ánh mắt cô ta lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

Trần Tử Huyên nghe thấy vậy, biểu cảm cũng trở nên phức tạp.

“Cô hẳn cũng biết Nguyễn Chi Vũ rất cưng chiều tôi. Bây giờ phía truyền thông không ai dám đưa tin tức xấu của tôi.” Nói xong, Lưu Oánh Oánh càng đắc ý hơn.1

Cô ta lạnh lùng cảnh cáo: “Đối đầu với tôi không có kết cục tốt. Chẳng hạn Trương Chí kia đối đầu với tôi cũng bị người ta đánh gãy chân, phải nhập viện. Trần Tử Huyên, nếu như cô đắc tội với tôi, tôi sẽ nói với Nguyễn Chi Vũ, khiến cả nhà cô gặp xui xẻo!”

Trần Tử Huyên siết chặt tay phải, nhìn cô ta chằm chằm.

“Tôi chỉ muốn sinh đứa trẻ ra, sẽ không chen chân vào mối quan hệ của cô và Nguyễn Chi Vũ...” Cô khẽ cúi đầu, giọng nói lộ vẻ hèn mọn.

Lưu Oánh Oánh là người anh yêu, cô không có cách nào không hèn mọn, cũng không thể tranh giành được.

Lưu Oánh Oánh thấy cô kiên trì như vậy thì không còn kiên nhẫn, tàn nhẫn ra lệnh: “Cô không hiểu à! Tôi bảo cô phá cái thai chướng mắt này đi!”

“Nếu như Nguyễn Chi Vũ muốn có con, tôi sẽ sinh cho anh ấy. Đứa con cô sinh ra cũng chỉ là con hoang...”

“Lưu Oánh Oánh, cô nói con hoang cái gì?”

Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng phẫn nộ: “Cô nói tôi cái gì cũng được, đừng động vào con tôi. Tôi cũng không phải người dễ bị bắt nạt!”

“Cô! Cô dám đối đầu với tôi!” Lưu Oánh Oánh tức giận gào lên.

“Trần Tử Huyên, cô chỉ là một kẻ đê tiện, tôi là một minh tinh điện ảnh nổi tiếng! Cô lấy gì mà so sánh với tôi? Đừng tưởng là đi phẫu thuật thẩm mỹ thì có thể dùng gương mặt giống tôi để mê hoặc Nguyễn Chi Vũ. Tôi mới là người anh ấy yêu!”

“Tôi phẫu thuật thẩm mỹ?” Trần Tử Huyên nhìn gương mặt này của Lưu Oánh Oánh, cười lạnh thành tiếng: “Trương Tiểu Điệp, câu này phải là để tôi hỏi cô. Vì sao cô lại phẫu thuật thành dáng vẻ của tôi?”

Lưu Oánh Oánh nghe thấy vậy thì đôi mắt dại ra, sau đó lập tức thẹn quá hóa giận: “Cô nói Trương Tiểu Điệp cái gì? Cô đừng có mà ăn nói lung tung!”

“Vậy là cô không phải Trương Tiểu Điệp, con gái của bà chủ tiệm trà sữa đối diện Trường trung học Đệ Nhất ở thành phố C sao? Cô không chỉ phẫu thuật thẩm mỹ, còn che giấu thân phận thật với Nguyễn Chi Vũ, cô lừa anh ấy nhiều năm như vậy...”

“Ngậm miệng lại!” Lưu Oánh Oánh gào lên như bị đả kích.1

“Trần Tử Huyên, tôi phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? Phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện bình thường, cho dù Nguyễn Chi Vũ biết thì anh ấy cũng sẽ không để ý!”

Cô ta trợn mắt nhìn Trần Tử Huyên: “Chắc cô cũng nhìn thấy tấm hình trong đồng hồ bỏ túi của Nguyễn Chi Vũ rồi phẫu thuật theo nhỉ! Nhưng tôi nói cho cô biết, tôi và anh ấy có ba năm tình cảm, cô phẫu thuật theo tấm hình rồi thì sao? Người Nguyễn Chi Vũ yêu là tôi...”

Người Nguyễn Chi Vũ yêu là tôi.

Không biết vì sao Trần Tử Huyên cảm thấy câu nói này rất khó chịu.

Ầm...

Cửa phòng bị người khác xông vào, Trần Tử Huyên vô thức ngẩng đầu nhìn thì vô cùng ngạc nhiên.

Là anh ta...

“Cô Lưu, tôi không hứng thú việc Nguyễn Chi Vũ yêu ai, nhưng mà tôi muốn đưa Trần Tử Huyên đi!”

Trần Tử Huyên chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông kia nắm lấy tay và kéo đi.

“Buông ra...” Trần Tử Huyên bị anh ta lôi kéo thì hơi không được tự nhiên.

Nhưng đối phương lại nắm tay cô chặt hơn, tới lúc nhét cô vào xe rồi mới buông cô ra.

Trần Tử Huyên nhìn anh ta, vẻ mặt có chút khó chịu: “Sao anh lại ở đây?”

“Chi Vũ, sao cậu lại về thành phố C rồi?”

Mà lúc này, trong một chiếc xe khác, Bùi Hạo Nhiên đang lái xe, ánh mắt nghi ngờ nhìn người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu: “Lê Hướng Bắc, sao cậu lại rảnh rỗi chạy sang thành phố C vậy?”

Nhà họ Bùi ở ngay thành phố C, nhưng Bùi Hạo Nhiên cảm thấy hai người anh em này tới dây không đơn giản chỉ là ngắm cảnh.

“Chi Vũ đến tìm vợ.” Lê Hướng Bắc cười một cách bỉ ổi.

Còn cậu Lê anh đây thì đang chán chết nên tới đây tham gia náo nhiệt.

Nguyễn Chi Vũ không để ý tới bọn họ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Đôi mắt anh nặng nề như đang nghĩ đến chuyện gì đó, còn tay phải thì cầm di động, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình như đang chờ gì đó.

“Trần Tử Huyên suốt ngày ném điện thoại lung tung, cậu gửi tin nhắn cô ấy, chưa chắc cô ấy đã thấy...” Lê Hướng Bắc thuận miệng nói một câu.

Nguyễn Chi Vũ ngước mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Lê Hướng Bắc căng thẳng cả người, tranh thủ bổ sung: “Tôi đoán mò thôi.”

Bùi Hạo Nhiên đang lái xe nhìn Nguyễn Chi Vũ phía sau qua kính chiếu hậu, phát hiện anh cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Trần Tử Huyên đến nhà họ Trần ở thành phố C?” Bọn họ đều biết quan hệ của Trần Tử Huyên và nhà họ Trần rất xấu. Lần trước Trần Tử Huyên còn chạy ra nghĩa trang mà khóc ấm ức.

Nguyễn Chi Vũ nghe thấy ba chữ nhà họ Trần thì sắc mặt có hơi tối lại.

“Chúng ta đã đến nhà họ Trần và bệnh viện, cô ấy đều không có ở đó, gọi điện thoại cũng không nhận, không biết đã chạy đi đâu rồi.” Lê Hướng Bắc nhẹ nhàng nói rồi quay đầu sang nhìn Nguyễn Chi Vũ: “Muốn phái người ra ngoài tìm...”

“Không gần.” Nguyễn Chi Vũ gằn hai chữ.

Bùi Hạo Nhiên và Lê Hướng Bắc liếc nhìn nhau, không biết anh đang suy nghĩ gì. Còn Nguyễn Chi Vũ thì dựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.

“... Đi tới Trường trung học Đệ Nhất của thành phố C.” Đến lúc xe dừng lại ở một ngã tư đường, Nguyễn Chi Vũ mới đột ngột mở miệng.

Bùi Hạo Nhiên khẽ giật mình, nhanh chóng đánh tay lái.

Trường trung học Đệ Nhất của thành phố C.

Bọn họ đều nhớ, sau năm trước khi Nguyễn Chi Vũ quay về từ Mỹ, anh từng đảm nhiệm vị trí giảng viên cố vấn ở đó trong vòng nửa năm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.