Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 197: Chương 197: Người phụ nữ không có lương tâm




“Nguyễn Chi Vũ ở hội sở Golden.A…” Cô gái đứng ở ban công một chung cư, cầm điện thoại nói chuyện cùng người khác với giọng nghiêm túc, trong lòng cô có hơi bực bội, tay trái buồn chán kéo kéo chậu cây mọng nước đáng thương.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ ở lại nhà bạn…”

“Ừ, tôi sẽ chú ý an toàn…”

Thân là chủ của căn hộ này, Chu Tiểu Duy chỉ có thể mặt không cảm xúc ngồi bên cạnh, nhìn người phụ nữ họ Trầnkia tàn nhẫn ra tay với chậu cây của cô ấy, cực kìa ác độc bức lá của nó, chạy đến đây để gây họa cho cô ấy à!

Có thể dịu dàng với cây mọng nước của tớ hơn được không?

Vừa định lên tiếng nhắc nhở, người phụ nữ đứng ngoài ban công đó nghiến răng nói: “Hạ Vân Lệ chăm sóc anh ấy…”

Chớp mắt, cây mọng nước đã bị bẻ gãy một góc.

“Trần Tử Huyên, cái người phụ nữ vô lương tâm nhà cậu!”

Chu Tiểu Duy thấy cô đã ngắt máy với người trong nhà thì lập tức bùng nổ la mắng cô.

“Ngại quá.”

Tâm trạng Trần Tử Huyên không tốt, liếc mắt nhìn cây nhỏ đáng thương, xin lỗi một cách không hề có thành ý rồi xoay người đi vào phòng.

Còn Chu Tiểu Duy cũng không phải thật lòng muốn trách cứ cô đã ngược đãi cây của cô ấy, mà là lo tâm trạng Trần Tử Huyên không tốt rồi chính cô ấy sẽ bị người phụ nữ này cắt xéo mấy lớp…

Chu Tiểu Duy lập tức lo lắng bước nhanh theo cô.

“Trần Tử Huyên, vừa rồi cậu gọi điện cho người lớn trong nhà họ Nguyễn mách lẻo hả?”

Chu Tiểu Duy đắc ý nhìn cô, vừa nãy cô ấy chính tai nghe được cô đọc ra địa chỉ hiện giờ của Nguyễn Chi Vũ, để ông cụ Nguyễn dạy dỗ lại cháu mình, người phụ nữ này quả nhiên thật âm hiểm.

Mặt Trần Tử Huyên không đổi sắc, không để ý đến cô ấy, cực kì quen tay mở tủ lạnh ra bắt đầu tìm thức ăn.

“Ông cụ Nguyễn thật sự đồng ý cho cậu ở lại nhà tớ hả?”

Trần Tử Huyên cầm một chai sữa bò, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đúng vậy, mấy ngày tới xin được chăm sóc.”

Mặt Chu Tiểu Duy đen thui, tim như tro tàn.

Có điều nhìn thấy tiểu thư Trần nhà mình lại đem chai sữa bò lạnh đi đến phòng bếp, đặt sữa bò vào một cái nồi nhỏ đặt trên bếp điện, trước tiên chưng cách thủy để hâm nóng sữa bò lại. Việc này khiến Chu Tiểu Duy giật mình.

“Ồ, Trần Tử Huyên ngây ngốc ở nhà họ Nguyễn lâu ngày, cậu ăn gì cũng cẩn thận như thế à?”

Trần Tử Huyên cầm lấy bình thủy tinh 300ml sữa bò ấm áp này uống vào: “Không thể ăn sống uống nguội.”

Chu Tiểu Duy cảm thấy, sau khi cô gả vào nhà họ Nguyễn đã từ từ thay đổi không ít, có điều chính bản thân cô lại không phát hiện ra.

Loay hoay trong phòng bếp chốc lát, Chu Tiểu Duy tùy tiện nấu đại hai bát mì cà chua xúc xích rồi đưa đến phòng khách mỗi người một chén, hai người cũng không câu nệ nhiều quy củ, cứ thẳng thắn khoanh chân ngồi trên thảm lông, đặt mì trên bàn trà thủy tinh mà ăn.

“Tiểu Chu, cậu tìm được công việc rồi hả?”

“Trong thẻ còn một ít tiền dư, ngày mai đi phía tây thành phố thi vòng hai của một công ty, nếu không có gì xảy ra thì chắc là có thể được nhận…”

Hai người vừa ăn mì vừa trò chuyện.

“Trần Tử Huyên, chúng ta sẽ đi cửa hàng bách hóa mua một ít nguyên liệu nấu ăn tươi về đi. Trứng gà, thịt bò, sữa bò trong nhà cũng sắp hết rồi, đi mua thêm một ít đi… Đúng rồi, cửa hàng bách hóa đó gần đây làm lễ kỉ niệm nên rất nhiều sản phẩm đều hạ giá, tớ còn có phiếu ưu đãi đấy…”

Chu Tiểu Duy buông đũa xuống, kích động đi tìm phiếu ưu đãi trong túi xách cô ấy, kiểm tra xem có quá hạn hay không…

“Tốt thật đấy, những chiết khấu này còn có thể cộng dồn, tớ phải kiếm thêm mới được.”

Trần Tử Huyên ngồi bên cạnh lại yên lặng nghe dự định của cô ấy về chuyện đồ sinh hoạt.

“Gì đấy, gả cho nhà giàu rồi khinh thường sinh hoạt của thường dân như tớ à?”

Nói là làm, vừa ăn xong, hai cô gái soạn ít đồ đơn giản, cầm chìa khóa xe đi ra cửa hàng bách hóa.

“Không phải, tớ cảm thấy sinh hoạt thế này rất tốt.”

Trần Tử Huyên ngồi ở ghế phụ, giọng điệu bình đạm lên tiếng.

Lúc trước cô và Cố Như Yên rời khỏi nhà họ Trần chỉ muốn một cuộc sống sinh hoạt đơn giản, một gia đình hòa thuận vui vẻ, rất bình dị nhưng rất khó đạt được.

Cô và Nguyễn Chi Vũ chưa từng trải qua ấm áp như thế.

Chu Tiểu Duy vững chãi lái chiếc Charlie nhỏ của cô ấy, tức cười lên tiếng: “Cậu muốn Nguyễn Chi Vũ cùng cậu đi dạo siêu thi bách hóa mua cá mua thức ăn hả, hahaha, cảnh đó tớ không tưởng tượng nổi…”

Người có xuất thân như Nguyễn Chi Vũ làm sao lại tốn thời gian làm những chuyện vặt vãnh tầm thường đó như vậy, muốn ăn gì thì trực tiếp nói đầu bếp làm là được.

“Anh ấy sẽ xuống bếp xào rau nấu mì nấu canh…”

“Thật hả?”

Chu Tiểu Duy đổ xe ở tầng hầm, dừng lại ổn định, không tin lắm mà quay đầu lại nhìn cô: “Nguyễn Chi Vũ toàn năng đến vậy hả?”

Trần Tử Huyên nhớ đến có một lần anh làm cho cô cua lột chiên giòn khiến cho anh bị ông cụ mắng không làm chuyện bình thường, không hiểu sao khóe mắt cô cong lên ý cười, rồi phun ra một câu: “Có thể là sở thích khi buồn chán của anh ấy.”

Chu Tiểu Duy thấy trong mắt bạn cô ấy toàn là ý cười, khinh thường, rõ ràng là để ý người đàn ông của mình đến vậy.

“Cậu định mấy ngày này ở nhà tớ không quan tâm anh ta luôn hả?” Nghe cô nói hình như Nguyễn Chi Vũ đang bệnh thì phải.

“Ừ…”

Trần Tử Huyên ừ một tiếng có lệ, lôi kéo Chu Tiểu Duy đi mua sắm, cuối cùng lúc tính tiền còn cực kì sảng khóa ném thẻ tín dụng ra.

“Đừng từ chối.” Là thẻ trước kia Nguyễn Chi Vũ cho cô.

Chu Tiểu Duy thấy vậy thì vui mừng, bình thường ngày nào cũng bị bọn tư bản hút máu, cuối cùng cũng có thể công khai quẹt thẻ bọn họ rồi.

Mà thấy thế, Chu Tiểu Duy cũng cảm thấy an tâm, có vẻ như hai người họ cãi nhau cũng chỉ là giận dỗi nhất thời thôi.

Con người Trần Tử Huyên, nếu không thân với cô, mọi phương diện đều bị cô phân ra rõ ràng, một khi đã quen thuộc rồi thì khỏi nói.

“Tối nay tớ sẽ nấu bửa tối.”

Chu Tiểu Duy bị bất ngờ: “Trần Tử Huyên, gần đây tớ không có đắc tội gì với cậu đấy chứ?”

“Tớ nấu đồ đơn giản thôi, không độc chết cậu đâu… Tớ không muốn bị nói là vô dụng…” Hai cô gái xách hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn về nhà.

Chu Tiểu Duy thấy cô đứng trong phòng bếp xử lí nguyên liệu rất nghiêm túc, nghĩ lại lời cô vừa nói ban nãy: “bị nói vô dụng”, cô ấy nghe ra được một ít cảm giác mất mát.

Cô ấy biết, gần đây Trần Tử Huyên vẫn luôn phiền não với chuyện “tiểu tam” này.

Chu Tiểu Duy không biết Hạ Vân Lệ đã nói gì với cô, có điều dựa theo tính cách Trần Tử Huyên, có lẽ là đã chọc giận cô, nếu không sẽ không ghi lại trong lòng như vậy.

Cô ấy nghĩ nghĩ một hồi, rồi đưa ra ý kiến cực kì vô sỉ: “Cái ả Hạ Vân Lệ đó có thể bò lên vị trí giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình Dương thì chắc chắn không phải đèn dầu đã cạn, chờ sau khi sinh con xong, cậu tìm cơ hội thổi gió bên gối Nguyễn Chi Vũ…” Thổi cô ta bay luôn đi!

Bạn tốt ở bên nhau tất nhiên đồng lòng hướng chí ra ngoài đối phía kẻ địch rồi.

Vẻ mặt Trần Tử Huyên không cảm xúc khuấy nước sốt cho thịt xông khói, bỗng nhiên dùng sức quá mạnh làm nước chấm vun vãi ra đầy đất.

“Mấy ngày nay tớ nhận được hai tin nhắn, đều có liên quan Hạ Vân Lệ…”

Cô lấy cây lau nhà quét dọn nước sốt trên sàn nhà, một bên tùy ý đưa điện thoại của mình cho Chu Tiểu Duy: “Hai lần này chắc chắn Nguyễn Chi Vũ đều được Hạ Vân Lệ giúp đỡ, không phải cô ta thì là ai…” Cô tức giận nói.

Chu Tiểu Duy nhận lấy điện thoại cô xem: “Hai tin nhắn này đều là khiến cậu tự mình đi ra ngoài… Đối với cậu cũng không gây tổn hại trực tiếp gì…”

“Nhưng hai lần này Hạ Vân Lệ đều nói dối, tớ không hiểu rốt cuộc cô ta muốn trêu đùa khiến tớ và Nguyễn Chi Vũ cãi nhau, hay là có ý đồ khác?”

“Nhìn qua thì dường như cô ta đang đùa dai, tạm thời không gây tổn thương trực tiếp với cậu…”

Nói đến đây, Chu Tiểu Duy bỗng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, tớ nhớ trạm giả trang có thể giả mạo số điện thoại để gửi tin nhắn…”

“Cái gì?”

“Tớ cũng không rành lắm, có điều cậu nên tìm Nguyễn Chi Vũ nói chuyện đàng hoàng, để khỏi cho về sau có chuyện xảy ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.