“Mang thai mà còn cho nó ăn cua, cháu rốt cuộc có kiến thức không vậy?”
Những lời này nghe có chút quen thuộc, Trần Tử Huyên chột dạ vùi đầu vào trong chăn, tối hôm qua Nguyễn Chi Vũ đã mắng cô không có kiến thức, không ngờ bây giờ...
Bây giờ người bị mắng lại là Nguyễn Chi Vũ.
Ông cụ Nguyễn xưa nay dậy sớm, Trần Tử Huyên rạng sáng bốn giờ đột nhiên lên cơn sốt phải kêu bác sĩ tới cho nên muốn gạt cũng không gạt được, ông cụ chống cây gậy batoong nổi giận đùng đùng đi tới mắng.
“Ông nội, thật ra là chính cháu...” Là chính cháu muốn ăn cua.
Trần Tử Huyên liều lĩnh suy nghĩmuốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng tâm tình ông cụ Nguyễn đang khó chịu, sầm mặt lại nhìn cô một cái, Trần Tử Huyên lập tức hoảng sợ, câu nói tiếp theo nhanh chóng nuốt trở vào.
Nguyễn Chi Vũ bị ông nội mình hầm hừ cũng không phản bác, có điều sắc mặt cũng khó coi, không rõ ý liếc mắt nhìn Trần Tử Huyên một cái.
“Bắt đầu từ bây giờ, mỗi chủ nhật hai đứa phải cùng đến trung tâm giáo dục học tập đi, học tập một chút xem cách làm cha làm mẹ như thế nào.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn vô cùng tệ, lên tiếng ra lệnh cho cả hai người.
Chủ nhật tuần nào cũng phải đi học, Trần Tử Huyên không có vấn đề, dù sao cô cũng là người rảnh rỗi, có điều công việc của Nguyễn Chi Vũ...
Thấy ông nội đi xuống lầu, Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Chi Vũ, quả nhiên sắc mặt anh không được vui lắm.
“Trần Tử Huyên...” Anh đối diện với ánh mắt chột dạ của cô, hung hăng lẩm nhẩm tên cô, tức giận cắn răng cảnh cáo: “Cô tốt nhất an phận một chút cho tôi!”
Cô không dám phản bác bởi vì anh đã đội thay cô một cái nồi này rồi.
Nguyễn Chi Vũ cũng sầm mặt bỏ đi, chỉ còn lại Trần Tử Huyên bị cưỡng chế nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả điểm tâm bác Phương cũng bưng lên cho cô, còn không quên nhắc nhở.
“Cậu chủ nói bắt đầu từ hôm nay, trước mười giờ tối phải trở về phòng ngủ, đi ra ngoài phải gọi điện thoại trước cho cậu ấy...” Bác Phương nói phân nửa đột nhiên lại cười lên.
“Đúng rồi, ông chủ bảo tôi hỏi cô, tay nghề khi xuống bếp của cậu chủ Chi Vũ nhà chúng ta thế nào?”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên ngẩn ra, có chút giật mình.
Ông cụ chưa từng ăn đồ Nguyễn Chi Vũ nấu sao?
Thật ra thì nguyên văn lời của ông cụ Nguyễn là đồ ăn nghiệt chướng kia nấu có thể cho vào miệng sao, nhất định là rất khó ăn! Không sai, ông ấy chưa từng được nếm thử.
Ông cụ Nguyễn rất khó chịu, đôi mắt già nua trừng lên một cái lạnh lùng dò xét vị bác sĩ trước mặt: “Nghiệt chướng kia còn có chuyện gì giấu giếm tôi không?”
Bác sĩ thật sự vô tội, có chút khó xử mở miệng nói: “Cô chủ, bây giờ không nên để cô ấy quá mệt nhọc...”
“Thật sự cho là tôi không biết video Trần Tử Huyên nhảy sông ở thành phố C hay sao?”
Sắc mặt ông cụ Nguyễn càng tệ hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sợ tôi mắng nó, còn hơn nửa đêm làm bữa khuya cho nó!” Tại sao chưa từng nấu một tô mì cho ông!1
Ông cụ Nguyễn bởi vì chưa ăn được một tô mì của cháu trai mà canh cánh trong tròng mấy ngày, ngay cả Nguyễn Ngọc Hoàn tới chúc tết cũng cảm giác được ông cụ đang tức giận, hỏi thăm thì mới biết chuyện Trần Tử Huyên thiếu chút nữa đã sanh non.
Mà sau khi ông lão phát uy, Nguyễn Chi Vũ đã về nhà rất đúng giờ, Trần Tử Huyên luôn cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn mình có chút u ám.
Tay phải anh cầm một chiếc điện thoại di động dành cho phái nữ, nhìn thấy điện thoại được gửi tới một tin nhắn mới, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ khó coi.
[Tử Huyên, gần đây thân thể cô thế nào, tôi rất lo lắng cho cô, có thể trả lời tôi được không?]
...Là người em họ Triệu Dịch Kiệt kia của anh gửi tới.
Trần Tử Huyên bởi vì sợ anh nên rúc trên chiếc ghế sa lon nhỏ bên kia xem ti vi, không dám nhìn thẳng, ngón tay Nguyễn Chi Vũ khẽ ấn mấy cái trực tiếp xóa tin nhắn kia đi.
Anh xoay người xách túi công văn đi tới thư phòng.
“Chi Vũ, chuyện trước kia Trần Tử Huyên bị bắt ở thành phố C, chúng tôi đã bắt được một số người.” Lê Hướng Bắc đang báo lại một chút chuyện, đột nhiên giọng nói anh ta trở nên châm chọc: “Là Trương Thiến Thiến phái người làm.”
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đây cũng không có quá giật mình, chỉ là đáy mắt âm trầm nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Chi Vũ, chuyện này cậu định xử lý như thế nào?” Lê Hướng Bắc thấy anh im lặng thì hỏi một câu.
“Cậu đừng nhúng tay, tôi có sắp xếp.” Anh cũng không trả lời thẳng.
Lê Hướng Bắc nghe giọng điệu lạnh nhạt này của anh cũng có chút dự cảm xấu: “Chi Vũ, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi nói, tất cả mọi chuyện của Trần Tử Huyên cậu đừng để ý.” Giọng nói của Nguyễn Chi Vũ hơi có vẻ bực dọc.
Lê Hướng Bắc nghe giọng anh lạnh lùng cũng không dám xen vào việc của anh nữa.
Đổi sang đề tài khác: “Chi Vũ, bây giờ là năm mới, những thứ công việc kia gác lại đi, cậu trở về nhà họ Nguyễn sớm như vậy cũng đâu có chuyện gì phải làm, ra ngoài chơi đi, rất nhiều người đều mong đợi được nhìn thấy cậu đó.”
“Có chuyện quan trọng.”
Nguyễn Chi Vũ cũng không nói nhiều, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường, đáy mắt dường như có điều suy nghĩ.
Đang chuẩn bị cúp điện thoại thì lại nghĩ tới một người phụ nữ khác, lạnh nhạt nói: “Bộ phim đầu tiên trong năm của công ty cậu hãy thay đổi vị trí của nữ chính...”
Điện thoại di động chỉ như vậy đã cúp, Lê Hướng Bắc nghe được câu cuối cùng kia của anh, vẻ mặt cứng ngắc nhìn chương trình giải trí trong tivi một chút.
Lưu Oánh Oánh trở lại giới giải trí...
“Mấy ngày nay bận rộn như vậy cũng là bởi vì chuyện của Lưu Oánh Oánh?” Lê Hướng Bắc lẩm bẩm một câu, chuyện riêng của Nguyễn Chi Vũ anh ta không quản được, chẳng qua là...
Bởi vì Lưu Oánh Oánh trở lại cho nên ngay cả chuyện lần trước Trần Tử Huyên bị bắt cóc cậu ấy cũng lười để ý tới?
“Yêu nữ Trần Tử Huyên kia cũng thật khổ...” Lê Hướng Bắc có chút đồng tình với cô.
Trần Tử Huyên?!
Nguyễn Chi Vũ từ thư phòng bên kia đi ra, anh đẩy cửa phòng ngủ, thấy tivi vẫn mở mà người phụ nữ đang co ro trên ghế sa lon thì đã ngủ rồi.
Rất tốt, anh chạy về bảo cô mười giờ về phòng ngủ, còn cô lại co người ở trên ghế salon.
Nguyễn Chi Vũ sầm mặt lại đến gần cô, thật sự muốn lay cô tỉnh dậy để dỗ một trận.
Mặc dù sắc mặt anh khó coi nhưng động tác cúi người xuống bế người phụ nữ trên ghế sa lon lên vô cùng dịu dàng: “Cô thật sự rất phiền phức...”
Không biết có phải là khí thế của Nguyễn Chi Vũ quá mạnh mẽ hay không mà Trần Tử Huyên lúc ngủ cũng mơ mơ màng màng cảm giác được có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, cô giật mình một cái mở mắt ra: “Nguyễn Chi Vũ, anh, anh muốn làm cái gì?”
“Cô cho là tôi muốn làm cái gì!”
Nguyễn Chi Vũ nổi đóa, trực tiếp ném người phụ nữ này lên giường.
Cô chú ý thấy tâm tình anh không tốt lắm, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa, Trần Tử Huyên bị anh hù dọa như vậy cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía ti vi bên trái phòng khách nhỏ, vừa nãy có một tin tức giải trí liên quan tới cô Lưu đó...
“Nguyễn Chi Vũ, có một việc, tôi muốn nói...”
Anh mới vừa từ trong phòng tắm đi ra, Trần Tử Huyên lập tức lấy dũng khí đàm phán với anh.
“Muốn nói cái gì?”
Đáng tiếc Nguyễn Chi Vũ vừa mở miệng thì trái tim nhỏ của Trần Tử Huyên đã run rẩy, người đàn ông này dữ dằn thật đó.
“Cái đó, tâm trạng của anh có phải không được tốt lắm không?”
Tay phải Nguyễn Chi Vũ cầm khăn lông tùy ý lau mái tóc ướt, liếc mắt nhìn người phụ nữ muốn nói lại thôi trên giường, tỏ ý bảo cô nói đi.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi biết bất kỳ người nào gặp phải loại chuyện này cũng sẽ rất tức giận.”
Vẻ mặt cô giống như đối với kẻ thù, tay chỉ vào tivi ở bên trái.
“Những người đó lại còn nói cô Lưu của anh gặp riêng kim chủ thần bí, tùy tiện chụp một tấm hình đã nói bậy, anh đừng quá tức giận, cô Lưu yêu anh như vậy, chắc chắn sẽ không tìm đàn ông sau lưng anh.”
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói những lời kỳ lạ, quay đầu cầm điều khiển tivi lên ấn quay trở về một đoạn tin tức, quả nhiên là có liên quan đến scandal của Lưu Oánh Oánh.
“Trần Tử Huyên, làm sao cô biết người kia không phải tôi?”
Anh nhìn tấm ảnh chụp lén mơ hồ trên màn hình, đây thật ra là tin tức người quản lý bên trong cố ý làm ra, tuy nhiên lúc này anh lại thấy có hứng thú.
“Đó là đương nhiên, anh đẹp trai như vậy, tôi nhìn một bóng lưng phàm tục kia một cái đã có thể khẳng định không phải là anh.”
Trần Tử Huyên cảm thấy mấy ngày trước anh đội nồi cho mình, cô có chút áy náy, lúc này nụ cười vô cùng nịnh nọt.
Nguyễn Chi Vũ thấy dáng vẻ cười ngốc này của cô thì hơi nhướng mày, giọng nói phức tạp hỏi ngược lại một câu: “Cô rất hiểu tôi sao?”
Trần Tử Huyên tiếp tục nịnh nọt anh: “Nguyễn Chi Vũ, dáng dấp anh đẹp trai như vậy, khí chất đó người khác sẽ không học được, vừa ra sân đã làm một đống đàn bà chết mê, tuyệt đối chói mắt, khiến cho người ấn tượng sâu sắc.”
“Rất sâu sắc sao?”
Nghe được những thứ này, Nguyễn Chi Vũ không hiểu sao có chút tức giận: “Trần Tử Huyên, cô thật sự nghĩ tôi để lại ấn tượng rất sâu sắc như vậy sao?” Sâu sắc như vậy mà còn quên mất tôi!
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên tức giận, người đàn ông này thật không dễ phục vụ.
Tuy nhiên tối nay Trần Tử Huyên có chuyện đứng đắn muốn nói với anh, cô thấy anh như vậy cũng nhiều rồi nên không buồn đếm xỉa đến!
Cô vừa mở miệng lại nói ra một câu kinh người: “Nguyễn Chi Vũ, tôi rất thích anh!” Dáng vẻ cô thấy chết không sờn la lên.
Người đàn ông vốn đứng ở mép giường, tay phải cầm khăn lông lau tóc đột nhiên run run, khăn lông lập tức rơi xuống đất.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ phức tạp, có rất nhiều cảm xúc lần lượt thay đổi, hung hăng trợn mắt nhìn người phụ nữ trên giường: “Cô nói, cô nói gì?” Giọng nói của anh đột nhiên đè nén rất thấp rất thấp.
Cô cảm thấy anh rất khác thường, chẳng lẽ mình nói một câu thích anh đã chọc giận anh sao?
“Nguyễn Chi Vũ, anh đừng hiểu lầm.” Cô vội vàng giải thích: “Tôi là muốn nói, người đàn ông như anh rất ưu tú, phụ nữ yêu thích anh nhiều như vậy, tôi biết mình không xứng với anh...” Giọng nói của cô thấp dần.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ nghiêm túc lại.
“Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không dám chiếm đoạt vị trí bà Nguyễn này đâu, chờ tôi sinh con ra, tôi và ông nội nói rõ ràng rồi, tôi rất vui lòng tác thành cho anh và cô Lưu, hy vọng hai người sớm ngày quang minh chánh đại ở chung một chỗ.” Trần Tử Huyên tự thấy mình nói vô cùng lưu loát, còn thêm lời chúc phúc đầy chân tình.
Nhưng tại sao người đàn ông đối diện kia lại bày ra vẻ mặt như cục đá, hơn nữa ánh mắt kia cũng có chút sát khí.
“Trần Tử Huyên, cô chê tôi!”
Anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô gái chết bầm này có chút kích động và vui sướng, cô thật giống như rất vui khi anh và Lưu Oánh Oánh có thể ở chung một chỗ.
“Tôi, tôi đâu dám.” Trần Tử Huyên thà chết cũng không thừa nhận.
“Cô không dám?!”
Nguyễn Chi Vũ khí thế hung hăng đến gần cái giường, động tác cực nhanh tức giận đè cô ở dưới người.
Anh hung hăng nhìn khuôn mặt tròn như cái trứng của cô: “Trần Tử Huyên cô còn có cái gì không dám! Cô nhảy từ trên cây xuống đè người ta, còn có thể ác nhân cáo trạng trước đấy.” Anh cũng biết người phụ nữ này lá gan to.
Trần Tử Huyên nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, nghe được lời tố cáo của anh thì có chút chột dạ, cô thừa nhận cô là đã từng bắt nạt một số người, tuy nhiên...
“Anh, anh đừng đè tôi, ông nội đã nói trước ba tháng không thể...” Hai thân thể dán sát vào nhau như vậy, gò má cô ửng đỏ, giùng giằng đẩy anh ra.
Rất tốt, đã học được lấy ông nội ra đối phó anh.
“Vậy qua ba tháng chúng ta lại tiếp tục!” Nguyễn Chi Vũ buông cô ra, ánh mắt u ám trừng cô một cái.
Ai muốn cùng anh là cái đó… Sắc mặt Trần Tử Huyên rất khó coi.
“Cô còn động một cái chúng ta lập tức thử nghiệm cách khác!”
Cô nằm trên giường vô cùng an phận, cơ thể căng thẳng đến một cử động cũng không dám, mà người đàn ông bên trái cô lại giống như rất hài lòng với cái gối là cô, rất tự nhiên vùi đầu vào cổ cô, tựa như bọn họ là một cặp vợ chồng già vậy.
Trước khi tắt đèn, Nguyễn Chi Vũ còn rất mặt dày vô sỉ khen một câu: “Cơ thể Trần Tử Huyên cô rất mềm, ừ, mùi vị không tệ...”
Không tệ cái em gái anh! Trần Tử Huyên ở trong lòng chửi bới anh.
Tại sao bạo quân Nguyễn Chi Vũ này đối với đề nghị vừa rồi của cô không động tâm, cô không hiểu, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Lưu Oánh Oánh, trong lòng cô cũng có chút chán ghét.
Trần Tử Huyên cô không muốn làm vật thay thế cho bất cứ ai.