“Tôi chỉ đi gần ở vườn hoa bên này thôi, các cô đừng đi theo tôi...”, Trần Tử Huyên nghe bác sĩ nói vận động có lợi cho việc sinh con nên bây giờ chỉ cần mỗi khi cô chán thì sẽ đi dạo vòng nhà họ Nguyễn, gương mặt vô cảm quay đầu nhìn hai cô giúp việc đang đi theo sát ngay phía sau, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm rất không tự tại.
“Cô chủ, xin đừng làm khó chúng tôi.”
Họ nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng, bất lực, nói với cô một cách sợ sệt.
Trần Tử Huyên sững người, đột nhiên có cảm giác xấu hổ, bực chết đi được.
Nếu đối phương là vệ sĩ cao to hoặc một bà cô mặt mày khó ưa thì Trần Tử Huyên sẽ mặc kệ mọi thứ mà gào ầm lên để doạ sợ người ta nhưng hai người này thì không được.
Nghe nói Nguyễn Chi Vũ cố tình cho quản gia nhà họ Nguyễn đến thị trường lao động tìm về, họ cũng không có kĩ năng gì đặc biệt, vừa đủ 18 tuổi, người vùng núi, vì nhà nghèo nên mới ra ngoài làm việc, cũng xem như chăm chỉ thật thà. Đáng ghét nhất là hôm qua Nguyễn Chi Vũ còn nói với cô, nếu hai cô gái này tắc trách sẽ bị trừ nửa tháng lương theo quy tắc nhà họ Nguyễn, nghiêm trọng thì bị đuổi thẳng.
Trần Tử Huyên rất hối hận khi làm lành với anh, cô cảm giác mình trúng bẫy của tên đàn ông tồi tệ này rồi.
Nhớ đến Nguyễn Chi Vũ, Trần Tử Huyên bỗng nghĩ đến lúc 8 giờ hơn vào sáng nay, Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên lại đến đây một lần nữa, hơn nữa Bùi Hạo Nhiên còn mang theo cả laptop, dáng vẻ rất vội vàng, giống như đã xảy ra chuyện gì.
Vừa đi dạo vừa suy nghĩ, cô thấm mệt rồi thì vào đình nghỉ chân ở vườn hoa phía sau, ngẩng đầu nhìn hai cô gái đi theo mình một cách khó đoán...
Nguyễn Chi Vũ rất kiên trì với việc để hai cô gái này đi theo cô và gần đây không cho cô rời khỏi nhà họ Nguyễn.
“Anh không yên tâm.”
Mấy ngày trước Nguyễn Chi Vũ nói “không yên tâm” với cô ở thư phòng, lúc anh nói xong, cô thầm thấy bất ngờ, Nguyễn Chi Vũ sao lại có chuyện không yên tâm thế này được.
Móc điện thoại ra, lướt tin tức liên quan đến kinh doanh, tò mò mấy tên đàn ông kia gần đây đang lo lắng gì.
Trên màn hình điện thoại, rất nhanh xuất hiện một loạt tin tức liên quan đến những công ty lớn, Trần Tử Huyên hoàn toàn không hiểu gì về giới kinh doanh, gì mà lũng đoạn tăng giá nguyên liệu, chuỗi khối bitcoin gì gì làm cô ngơ ngác hết.
Bởi vì mang thai nên thời gian lên mạng hay dùng điện thoại đều có hạn chế, vậy nên cô sắp đứt liên hệ với xã hội luôn rồi, tin tức thời sự cũng ít theo dõi.
Cô nhìn những bài tin tức lộn xộn trên màn hình, thở dài một hơi đang nghĩ những việc trong giới kinh doanh này cũng không có ý nghĩa gì, đang tính thoát khỏi trình duyệt, vẫn nên dưỡng thai cho tốt thì hơn.
“Nhà họ Đường xảy ra chuyện gì à?”
Trần Tử Huyên mặt biến sắc, ngón tay cô bất cẩn chạm vào một keyword hot trên màn hình, lập tức nhảy ra rất nhiều tin tức liên quan.
Trong topic keyword là nhiều trang web lớn trong nước đang livestream một đoạn phỏng vấn, xuất hiện trước ống kính là bà già chết tiệt nhà họ Đường, bà Đường.
“Rất cảm ơn giới truyền thông đã quan tâm rất nhiều đến gia đình chúng tôi, hôm nay tôi đại diện cho nhà họ Đường, đại diện cho mọi công ty dưới trướng Đường thị để làm rõ hai vụ việc, thứ nhất, chồng tôi là Đường Thịnh đã nhập viện thật, sức khoẻ ông ấy trước giừo đã có vấn đề, nhập viện là vì vấn đề sức khoẻ cá nhân thôi, không hề như bên ngoài suy đoán đủ thứ âm mưu hết cả lên, hơn nữa phẫu thuật hộp sọ, xuất huyết não rất thành công, ông ấy đã hồi phục sức khoẻ dần rồi, cảm ơn sự quan tâm chúc sức khoẻ của mọi người...”
“Đường Thịnh bệnh nhập viện à?”
Trần Tử Huyên cảm thấy hơi khó tin, lúc nhỏ cô thường trốn vào nhà họ Đường, cũng có chút hiểu biết với bố ruột của Đường Duật, Đường Thịnh ngoài việc không làm ra tiền nhưng rất sợ vợ ra thì sức khoẻ luôn rất tốt. Đặc biệt là lần trước đến tiệc nhà họ với Nguyễn Chi Vũ, cô cũng gặp lại ông ta, cảm giác Đường Thịnh tuổi già nhưng rất khoẻ, sống hơn chín mươi tuổi cũng không thành vấn đề.
Sao đột nhiên là xuất huyết não nhập viện được?
Màn hình điện thoại đang phát cảnh bà Đường nhìn vào ống kính, nói chuyện rõ ràng rành mạch, mặc một chiếc váy công sở màu đỏ trong bộ sưu tập mùa thu mới, cổ đeo dây chuyền trân châu đen thể hiện khí chất giàu sang đoan trang của bà ta.
Nhưng Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm vào màn hình mới phát hiện khí sắc của bà ta không ổn lắm, cho dù có mặc một chiếc váy màu đỏ thế này, trang điểm kĩ càng cũng bổ sung thêm phần nào sự hồng hào trên gương mặt, nhưng sự mệt mỏi ở đuôi mắt thì không thể che được.
“Nhà họ Đường dạo này sao thế?”
“Chuyện thứ hai liên quan đến con rể lớn của tôi - Lạc Hướng Đông, nếu tôi và Đường Thịnh và cả các cổ đông của tập đoàn chúng tôi đều nhất trí bỏ phiếu chọn Lạc Hướng Đông là CEO thì rõ ràng nói lên được sự tin tưởng của công ty với cậu ấy. Vậy nên hy vọng mọi người đừng tung thêm bất kỳ tin tức phỉ báng tiêu cực nào đến hình tượng của CEO chúng tôi nữa, nếu không chúng tôi sẽ lập tức nhờ pháp luật bảo hộ quyền lợi, còn về Lạc Hướng Đông cũng không hề ôm tiền chạy trốn, cấu kết với bên ngoài như tin tức đồn đại, nó đang đại diện công ty bàn một hạng mục mới ở Paris...”
Trần Tử Huyên nghe những tin tức mới này xong, đầu óc hơi trống rỗng.
Cảm giác này giống như nhà họ Đường sắp gặp nạn lớn tới đầu vậy, mà vị nữ chủ nhân này thì chỉ đang chống chế hấp hối.
Cô nhớ Lê Hướng Bắc đã nói nhà họ Đường có Nguyễn Chi Vũ cứu hộ, trên thương trường không ai dám đụng tới họ, mà bây giờ cho dù Trần Tử Huyên không rõ về chuyện trong giới đi nữa cũng có thể nhìn ra sự sơ hở ở đây.
Chắc chắn có người đang chống đối nhà họ Đường, hơn nữa trông có vẻ như ra tay rất ác liệt, làm cho nhà họ Đường không trở tay kịp, muốn gia đình họ không thể trở mình.
Là ai đây?
Trần Tử Huyên đặt điện thoại lên chiếc bàn đá tròn trong đình nghỉ mát, đầu óc rối bời.
Không biết vì sao trong đầu cô lại lập tức hiện lên một cái tên.
Là anh ấy ư?
“Những chuyện Đường Duật làm như thế này thật sự vô liêm sỉ hết sức.”
Đột nhiên một giọng nữ phẫn nộ từ đâu vang lên, giọng nói này làm phá vỡ sự yên tĩnh của vườn hoa. Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói quen thuộc này bỗng nhất thời sầm mặt lại quay đầu nhìn.
Là Hạ Vân Lệ, hôm nay cô ta lại đến nhà họ Nguyễn làm gì nhỉ.
“Cô Hạ, lâu không gặp vẫn khoẻ chứ.”, Trần Tử Huyên không che giấu sự chán ghét trong mắt mình mà nhìn cô ta.
Hai cô cái đi theo cảm thấy không khí thay đổi thì lập tức bước lên găn Hạ Vân Lệ lại gần.
Hạ Vân Lệ đứng cách xa cô hơn ba mét, thấy hai cô gái trẻ trước mặt chặn đường mình lại, cô ta cũng không nổi giận, chỉ là nhìn Trần Tử Huyên đang ngồi trong đình với sự châm biếm hơn nữa.
“Sao thế? Trần Tử Huyên cô mang thai thôi mà sao còn mắc cả chứng hoang tưởng thế, cô đi khắp nơi nói tôi gọi đồ ăn khiến cô bị tiêu chảy, còn nói tôi chạy đến phòng bệnh muốn giết cô. Cô bị nuông chiều nên sinh hư à, tưởng mình mang thai nên Nguyễn Chi Vũ sẽ tin những lời xằng bậy của cô à. Sự thật chứng minh Nguyễn Chi Vũ tin tôi hơn!”
Trần Tử Huyên không ngồi nổi nữa, đứng phắt dậy tức giận nghiến răng: “Tôi không có nói bậy, người tấn công tôi lúc ở bệnh viện là một người nữ, với cả Hạ Vân Lệ à, tôi nhặt được vòng tay pha lê tím của cô ở bệnh viện.”
“Vòng tay của tôi mất cả tuần rồi.”
Hạ Vân Lệ nhìn cô với ánh mắt khinh thường, giả vờ khách sáo như thường cũng không còn nữa, giọng nói lạnh lùng.
“Trần Tử Huyên chắc cô không biết nhỉ, bây giờ đám Nguyễn Chi Vũ bọn họ đang nghi ngờ cô với Đường Duật một phe, cô ở bên Nguyễn Chi Vũ nên gần đây Đường Duật mới đối phó được với tập đoàn IP&G thuận lợi như cá gặp nước vậy.”
“Cô nói gì!”
Trần Tử Huyên phản bác.
Nhìn gương mặt khinh thường của cô ta, bên tai cô lại vang lên giọng nói cố hạ thấp âm lượng hết mức khi đang nói chuyện qua điện thoại mấy hôm trước: “Không được để Trần Tử Huyên biết...”