Trần Tử Huyên về tới trường trung học trước kia, hôm nay là lễ mừng ngày thành lập một trăm năm, nơi này vô cùng náo nhiệt.
Trần Tử Huyên rất vui vẻ, tóm lấy cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, kể lại cho anh một ít chuyện trước kia.
“Ở đây này, trước kia tôi hay leo lên cái cây ở đây lắm. Có lúc trường đóng cổng rồi, thế là tôi leo lên cây trèo ra trường, chỉ là phần lớn thời gian tôi toàn trốn người khác thôi.”
Nguyễn Chi Vũ hạ mắt nhìn hai má vì kích động và hồng lên của cô, bật cười một tiếng, để mặc cô nói tiếp.
“Cô đi trốn ai vậy? Người theo đuổi cô nhiều lắm à?” Lê Hướng Bắc cũng theo tới đây, chọc cô một tiếng.
Trần Tử Huyên không hề phản lại, còn gật đầu: “Phải đó, phiền não lắm luôn!”
Lê Hướng Bắc lập tức trợn trắng mắt lên: “Sao da mặt cô có thể dày như vậy chứ?”
Hiếm khi thấy Trần Tử Huyên không đấu võ mồm với anh ta, trái lại còn nghiêm túc nhớ: “Da mặt cũng phải luyện mà thành đấy. Lúc đó mẹ tôi qua đời, tôi trở mặt với người nhà, không muốn dùng tiền của nhà họ Trần, chạy đi làm việc bán thời gian. Ban đầu tôi không biết gì cả, ngày nào cũng toàn bị mắng và chửi. Để không bị đói bụng, tất nhiên là phải dày rồi!”
Khi nghe cô nói như vậy, đáy mắt Nguyễn Chi Vũ có chút cảm xúc di chuyển.
Trần Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn một gốc cây hòe già trong trường hợp ở đối diện, suy nghĩ có phần bay xa..
Từ năm 17 tuổi ấy, sau khi mẹ cô tự sát, cô đã trở nên vô cùng nhạy cảm, lại quyết liệt với nhà họ Trần. Năm mới rời khỏi nhà họ Trần, ấy cuộc sống của cô thật sự rất khổ sở.
Sức khỏe của dì nhỏ Cố Như Yên không tốt, cô đã đổ hết toàn bộ học bổng trong trường cho dì nhỏ mình. Thật ra cô vẫn luôn cậy mạnh thôi, vì lúc đó cả học kỳ cô chỉ còn lại hơn 100 đồng ăn cơm.
Có một vài lúc, cô đói bụng hết mấy ngày cũng không ăn cơm được. Một lần nọ, cô thật sự chịu không nổi rồi, bèn đi vào ăn cơm quỵt trong nhà hàng. Vì không có tiền trả, thế là Trần Tử Huyên chật vật chạy ra ngoài, người sau lưng cứ đuổi theo cô mãi.
Từ nhỏ cô đã là thiên kim được nhà họ Trần chiều chuộng, bị người ta chửi là ăn quỵt, cô cũng khó chịu lắm, nhưng cô thật sự đói quá rồi.
Lần đó cô vô cùng sợ hãi, nghe thấy tiếng bước chân người kia vừa mắng vừa đuổi theo mình, cô lập tức trèo lên một gốc hòe già trong cái ngõ hẻo lánh, co người lại nấp vào đám lá cây, căng thẳng ngừng hô hấp của mình.
Không biết đã qua bao lâu, mãi đến lúc hoàng hôn rồi mặt trời lạnh, nhìn phố cũ mờ mờ một mảnh sau lớp lá cây, cô mới cẩn thận lò đầu ra nhìn xung quanh.
Tuy nhiên, ngay lúc cô thả người nhảy xuống, bên phải cô lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Cô cứ thế mà nhào thẳng vào người anh ta.
Người đàn ông kia đang đeo tai nghe, gọi điện thoại, đi đường không để ý nhiều. Bị cô tự nhiên từ trên trời rơi xuống rồi bổ nhào vào, anh ta ngã ra đất, vậy mà không hề mở miệng mắng, trái lại mặt còn đầy kinh ngạc.
Cô không dám ngẩng lên nhìn mặt người đàn ông, vì cô nghĩ, hẳn là anh ta giận lắm.
Cô lập tức đứng dậy khỏi người ăn ta, không hề xin lỗi, trái lại còn rống lên buộc tội anh ta trước, mặt đầy hung dữ: “Bộ anh đi đường không biết nhìn à? Đừng có cản đường tôi!”
Cô cũng không biết vì sao mình giận, có thể là do quần áo trên người người đàn ông đó quá sang trọng, khiến lòng cô thấy không cam tâm. Dù sao cô cũng từng là một tiểu thư nhà giàu từng được cưng chiều...
Tuy nhiên, cô vẫn sợ chết. Sau khi chột dạ mắng người đàn ông kia xong, cô lập tức bỏ chạy.
Trần Tử Huyên bắt đầu hồi tưởng lại, mới nghĩ hình như lúc đó mình kiêu ngạo quá, may mà đối phương không tìm mình trả thù.
Lê Hướng Bắc nghe Trần Tử Huyên kể lại cái ngày khổ ải này, biểu cảm lại hơi giật thót.
Anh ta quay đầu, lại chú ý tới Nguyễn Chi Vũ cũng đang nhìn cây hòe già nơi đối diện kia, như đang nhớ lại gì vậy...
“Cái quán trà sữa bên kia kìa, tôi từng làm việc ở đó, trà sữa bên đó thật sự rất nổi, uống vô cùng ngon...” Trần Tử Huyên chỉ vào một quán trà sữa ở đối diện.
Cái quán kia rất rộng rãi, bên trong đã chật kín khách, vốn là Trần Tử Huyên chỉ muốn mua thẳng một ly trà mang đi, không ngờ bà chủ trong quán còn nhận ra cô, đặc biệt dọn riêng cho cô một bàn.
“Trước kia Tử Huyên làm việc ở đây, là mèo thần tài sống của chỗ tôi đo. Ha ha ha, con bé kéo được nhiều khách lắm!” Vóc người bà chủ này hơi béo tròn, lại mỉm cười đưa menu cho Nguyễn Chi Vũ.
Biểu cảm Nguyễn Chi Vũ có hơi quái dị, nhưng vẫn nhận lấy.
“Vẫn nên để tôi chọn đi.”
lth chủ động giật lấy menu, anh ta thề là Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ đến nơi nào đông người như thế này!
“Ở đây có combo dành cho tình nhân, Dịch Kiệt à, chúng ta gọi một phần được chứ?”
Một giọng nói nũng nịu truyền từ phía bên trái họ tới, Trần Tử Huyên nghe được cây đó, khuôn mặt lập tức trở nên sầm xuống.
Lê Hướng Bắc nhíu mày nhìn qua bên đó, quả nhiên là hai người Triệu Dịch Kiệt và Trương Thiến Thiến, bọn họ còn dẫn theo một cô bé khoảng hơn ba tuổi, trông qua như một nhà ba người đầy ấm áp.
Vốn bề ngoài hay quần áo của mấy người Nguyễn Chi Vũ cũng rất nổi bật, Trương Thiến Thiến quay đầu gọi phục vụ, tầm mắt hơi ngừng một chút, vẫn luôn dán lấy người của Trần Tử Huyên, biểu cảm hung ác mà khó nhìn.
“Ở đây không có gì ngon hết.” Trần Tử Huyên nhớ lại chuyện ở nhà họ Trần hai ngày trước cũng phiền lòng lắm, không muốn ở chung một không gian với hai người họ, bèn đứng dậy định rời đi.
“Dịch Kiệt, chúng ta đi thôi, em không muốn để Tử Huyên thấy không vui.” Trương Thiến Thiến lại cố ý nói to lên, giọng đầy mềm mại yếu ớt.
Triệu Dịch Kiệt nghe xong lời Trương Thiến Thiến thì ngẩng lên nhìn, trông qua Trần Tử Huyên mà biểu cảm đầy phức tạp.
Lê Hướng Bắc thấy Trương Thiến Thiến kia thì vô cùng gai mắt, lạnh lùng châm chọc: “Trần Tử Huyên, cô có gì mà không vui hả? Chi Vũ cũng bị cô đánh gục rồi, quang minh chính đại đi kết hôn. Không phải như ai đó danh không chính, ngôn không thuận, chậc chậc... còn nghênh ngang đưa trẻ con theo ra cửa. Tự mình không biết xấu hổ cũng phải quan tâm tâm lý trưởng thành của con một chút chứ.”1
Trương Thiến Thiến nghe xong lời của Lê Hướng Bắc thì mặt trắng bệch một phen.
“Trần Tử Huyên, cô sợ chúng gì hả?” Lê Hướng Bắc nhỏ giọng.
Khuôn mặt Trần Tử Huyên đầy ẩn nhẫn, cô quay lại ngồi vị trí cũ của mình. Lê Hướng Bắc tùy ý gọi một bàn đồ ngọt và trà sữa, tuy là anh ta lẫn Nguyễn Chi Vũ đều không thích ăn ngọt, nhưng anh ta muốn ở lại dùng cách này đối phó đám người kia.
Bọn Trương Thiến Thiến cũng không đi, còn kêu một bàn đồ ngọt với trà sữa tương tự, cô ta còn chồm qua khoe ân ái với Triệu Dịch Kiệt.
“Dịch Kiệt, món này không tệ đâu, anh ăn một miếng đi.” Trên mặt Trương Thiến Thiến đầy ý cười, dùng cái thìa nhỏ mình vừa ăn múc keo đưa tới môi người kia.
Lê Hướng Bắc tán tỉnh vô số cô gái, đời anh ta ghét nhất là loại phụ nữ giả tạo như vậy, ánh mắt đang nhìn bọn Trương Thiến Thiến như bốc hỏa.
Anh ta quay đầu trừng mắt với Trần Tử Huyên ở đối diện một cái: “Nhanh làm chút gì đó phản kích đi!”
Biểu cảm Trần Tử Huyên đầy nặng nề, tầm mắt không hề nhìn qua đó.
“Trần Tử Huyên, cô đừng nói với tôi là cô còn quan tâm trên Triệu Dịch Kiệt đó nhé. Anh ta thì có gì tốt? Mắt cô mù rồi!” Lê Hướng Bắc giận rống lên một câu.
Hai mắt Nguyễn Chi Vũ lại nhìn người con gái ở bên cạnh, ánh mắt nhiều hơn chút tự hỏi.
“Không có, tôi chỉ là...” Cô cảm nhận được hai mắt nóng rực kia của Nguyễn Chi Vũ, cúi đầu uống một hớp trà sữa, cũng chưa nói ra câu tiếp theo.
Lê Hướng Bắc vô cùng bực bội. Mấy hôm nay Trần Tử Huyên luôn ỷ vào Nguyễn Chi Vũ để làm mưa làm gió, ăn hiếp bọn họ, vậy mà giờ gặp hai kẻ đê tiện kia thì im thin thít.
Anh ta bèn mở miệng châm ngòi ly gián: “Trần Tử Huyên, Trương Tiểu Vi kia hai mươi tuổi coi như mẹ nhỏ của cô, bây giờ em gái cô ta là Trương Thiến Thiến lại cướp chồng cô, vậy mà cô vẫn còn nhìn được, rộng lượng thật đấy!”
Trần Tử Huyên bóp ly trà sữa nhìn về phía Trương Thiến Thiến. Người kia đang đáp lại cô với ánh mắt khinh miệt, bụng cô bèn phát lửa.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô đột ngột ngẩng lên, gọi anh một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ quay đầu lại nhìn cô, người Trần Tử Huyên bèn ngã về trước, tay phải ôm lấy cổ anh.
Cô hôn thẳng vào môi anh.1
Lê Hướng Bắc ngồi đối diện họ, nhìn mà thoáng trợn tròn mắt.
Đôi trai tài gái sắc Nguyễn Chi Vũ, Trần Tử Huyên này ôm nhau hôn nồng nhiệt trước mặt đám khách, cảnh này thật sự rất chói mắt người ta!
Nguyễn Chi Vũ giật mình không phản ứng lại được, chỉ cảm thấy cô ma sát nơi cánh môi mình, kỹ thuật đầy ngây ngô. Trong nháy mắt, khuôn mặt lạnh lùng của anh đỏ bừng một mảng.
Hai mắt Triệu Dịch Kiệt nhìn sang đầy hung dữ, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên Trương Thiến Thiến gặp Nguyễn Chi Vũ. Người đàn ông này, dù là bề ngoài hay xuất thân đều đủ khiến phụ nữ điên cuồng, cố tình lại rơi vào tay Trần Tử Huyên, cô ta vừa giận vừa ghen tị!
Tuy nhiên, thứ khiến tất cả mọi người giật mình, lại là động tác Nguyễn Chi Vũ vô cùng vôi vã, dùng một tay đẩy Trần Tử Huyên ra, vô cùng chán ghét.
“Đừng động vào tôi!” Giọng nói anh khàn khàn lạnh lùng.1
Trần Tử Huyên không có được cả cơ hội nói chuyện, chỉ thấy mặt Nguyễn Chi Vũ đen đi, nổi giận đùng đùng, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ còn Trần Tử Huyên với mặt đầy xấu hổ.
Hôn chút thôi mà, giận dữ thế làm gì!
“Tử Huyên, cô đừng chủ động nhào vào đàn ông quá như vậy... Đừng lo, chắc là anh họ không giận lắm đâu.” Trương Thiến Thiến buông ra một lời quan tâm, giọng điệu tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Đợi cô vào được nhà họ Triệu rồi lại học gọi anh họ đi!” Lê Hướng Bắc ném cho cô ta một câu, lại quay đầu nhìn Trần Tử Huyên: “Chúng ta đi.”
“Anh ta bị sao vậy?”
Ra khỏi quán trà sữa rồi, biểu cảm Trần Tử Huyên có hơi lo lắng. Nguyễn Chi Vũ tự lái xe đi rồi, anh ta giận thật đấy à?
Lê Hướng Bắc cũng vô cùng không hiểu, nhưng nghĩ một lát, anh ta lại nhắc một câu: “Từ nhỏ Chi Vũ đã rất ghét việc tiếp xúc với phụ nữ rồi. Trước kia cậu ấy chỉ có một người bạn gái, có cô nào khác chạm vào, cậu ta sẽ khó chịu lắm.”
Trần Tử Huyên cảm thấy hơi mất mác khó hiểu.
Ý nói là, cô hay đùa hôn anh một chút, anh cũng rất phản cảm.
Người nước ngoài hay hôn môi nhau mà, dù sao anh ta cũng sinh trưởng ở nước ngoài, sao lại kích động quá vậy?
“Do anh cả đấy, nói gì mà phản kích chút coi.”
Trần Tử Huyên oán giận với Lê Hướng Bắc: “Bây giờ phải làm sao đây, anh ta giận đến mức tự lái xe đi rồi, thật sự không phải tôi muốn...”
“Tôi bảo cô phản kích, ai ngờ cô lại hung hăng ngang ngược như vậy, cưỡng hôn thẳng câu ấy?” Anh ta ngẫm lại cũng thấy không ai không muốn sống mà dám cưỡng hôn Nguyễn Chi Vũ, tám phần sẽ bị cậu ta bóp cho gãy xương!1
Lê Hướng Bắc đưa cô về khách sạn trước, trên đường đi thì đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên dán sát vào, vô cùng căng thẳng: “Anh ta sao rồi? Anh nói với Nguyễn Chi Vũ đi, sau này tôi không dám nữa. Tôi thề luôn, tôi tuyệt không dám mơ tưởng tới anh ta!”
Lê Hướng Bắc cúp điện thoại, lời nói ẩn chứa cảm xúc không rõ: “Trần Tử Huyên, trà sữa ban nãy của cô là vị xoài?”
“Phải, có pha chung với nước xoài.”
Biểu cảm Lê Hướng Bắc tối đi, chẳng trách.
“Cuối cùng thì anh ta bị làm sao?” Trần Tử Huyên nhìn dáng vẻ thần bí của người này.
“Không có gì, cậu ấy nói ngày mốt mới về thành phố A.” Biểu cảm Lê Hướng Bắc có hơi giấu diếm, còn bổ sung một câu: “Còn nữa, Chi Vũ nói hai ngày tới không muốn nhìn thấy cô.”
Trần Tử Huyên nghe anh ta nói như vậy, tâm trạng càng tệ hơn.
Phòng cấp cứu của bệnh viện.
Nguyễn Chi Vũ ngồi truyền nước mà mặt không thay đổi, cô y tá trẻ đang truyền dịch cho anh bị khí thế này dọa cho sợ hãi.
Lúc Lê Hướng Bắc đuổi tới phòng cấp cứu, nhìn thấy anh, bèn ôm bụng, thật sự rất muốn cười to.
“Chi Vũ. Cậu, cậu... Không sao chứ?” Anh ta quan tâm hỏi một câu, giọng lại không nén được ý cười mà run lên.
Đôi mắt lạnh như băng kia của Nguyễn Chi Vũ trừng anh ta một cái: “Cậu nói với cô ta rồi?” Giọng nói này của anh thật sự rất nặng, khiến người ta thấy vô cùng sợ hãi.
“Không, chưa nói.”
Lê Hướng Bắc nào dám lộ chuyện anh bị dị ứng xoài.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ lúc này, anh ta thật sự không kìm được mà cười thành tiếng. Bị phụ nữ cưỡng hôn, rồi cả làn da nổi đầy mẩn đỏ vì dị ứng, đây chắc chắn là lần mất mặt nhất đời Nguyễn Chi Vũ!
Nguyễn Chi Vũ nhìn bình nước chống dị ứng trên đầu, mặt cũng đen lại.
Người phụ nữ Trần Tử Huyên kia, lần nào cũng gây phiền phức cho anh!
Hắt xì!
Trần Tử Huyên tự hỏi không biết mình có làm chuyện gì trái lương tâm không, mà hai ngày nay cứ hắt xì mãi.
Từ sau ngày cô cưỡng hôn anh đó, cô vẫn chưa gặp lại Nguyễn Chi Vũ.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô ra tản bộ cạnh bờ xong, tâm trạng rầu rĩ
Ngày đó chuyện Nguyễn Chi Vũ đột ngột đẩy cô ra, nổi giận đùng đùng đi mất, để lại mình cô trong quán nước, thật sự rất dọa người, cũng khiến cô rất xấu hổ.
Anh thật sự ghét cô đến vậy...
Cô vừa đi dọc theo bờ sông, vừa miên man suy nghĩ.
“Tử Huyên, đợi một chút đã...” Bỗng nhiên phía sau có một người đàn ông vội vã chạy về phía cô với biểu cảm phức tạp.