“Có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc...”
Đêm đến, toàn bộ thành phố F chìm trong ánh đèn rực rỡ, khu phố thương mại sầm uất tấp nập, tầng hai của một quán cà phê ở trung tâm thành phố, người phụ nữ đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi đờ đẫn, như đang nhớ lại gì đó.
“Tiểu Lệ, tớ đang nói chuyện với cậu đấy, cậu đang nghĩ gì vậy?” Quan Lôi ở ghế đối diện cao giọng nói.
Hạ Vân Lệ tỉnh táo trở lại, vẫn giữ thói quen mỉm cười: “Có chuyện gì vậy?”
Quan Lôi nhướng mày nhìn cô ta, châm điếu thuốc rồi hút một ngụm: “Tiểu Lệ, có phải cậu làm giám đốc lâu quá rồi không, ngay cả nụ cười của cậu cũng giả tạo nữa.” Lời nói rất thẳng thắn.
“Thói quen nghề nghiệp thôi.” Hạ Vân Lệ không để tâm mà nhún vai.
Quan Lôi không nói nhiều về chủ đề này nữa, Hạ Vân Lệ được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành của tập đoàn IP&G, đây không phải là một công việc dễ dàng.
“Mà này, Tiểu Lệ, buổi tiệc ở nhà họ Đường chắc đã chính thức bắt đầu, sao cậu không đi?”
Hạ Vân Lệ dường như không quan tâm lắm đến chuyện này, cô ta cầm ly cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, giọng điệu thản nhiên: “Không cần thiết phải đi.”
“Nhà họ Đường thuộc về cậu, Tiểu Lệ, bên ngoài mọi người đều nói cậu là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng tớ biết cậu từ nhỏ không cha không mẹ, mong muốn có một mái ấm hơn ai hết, đừng giả vờ nữa.”
Quan Lôi sau khi tốt nghiệp liền kết hôn với Bùi Hạo Nhiên, cô ta có phần giống với Trần Tử Huyên, không có kinh nghiệm làm việc, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, cho nên đôi khi Quan Lôi sẽ so sánh mình với Trần Tử Huyên, nhưng so sánh như thế nào thì luôn cảm thấy mình kém hơn một chút, có chút không phục.
“Nghe tớ, thừa dịp còn trẻ tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn, hãy để tình yêu nuôi dưỡng cậu, cả ngày đừng chỉ nghĩ đến công việc, còn có...” Quan Lôi dừng lại, nhìn Hạ Vân Lệ.
“Tiểu Lệ, có một việc tớ luôn không rõ...Sao cậu lại thân với tên ngốc nhà họ Đường đó?”1
Khi Hạ Vân Lệ nghe thấy lời cô ta nói, bàn tay cầm cốc cà phê khựng lại.
Quan Lôi thấy vậy ánh mắt càng sâu hơn, không đợi cô ta trả lời đã nói tiếp: “Tớ không biết trước đó cậu đã làm gì khi còn ở nhà họ Đường, dù sao Đường Duật cũng là con trai duy nhất của nhà họ Đường, nếu cậu kết hôn với anh ta cũng không thiệt thòi, nhưng tình hình bây giờ thực sự hơi khác...”
“Tiểu Lệ, nghe tớ, nên cắt đứt quan hệ với tên ngốc đó càng sớm càng tốt. Theo tớ biết thì bà Đường rất ghét đứa con ngoài giá thú Đường Duật đó, bữa tiệc hôm nay của nhà họ Đường chắc chắn sẽ công bố chuyện thừa kế, tớ đoán tên ngốc đó sẽ không được thừa hưởng bất cứ thứ gì...”
Hạ Vân Lệ không nói chuyện, cầm cà phê lên tiếp tục uống vài ngụm, uống hết rồi chậm rãi đặt xuống.
Thấy cô ta bình tĩnh như vậy, Quan Lôi càng cau mày khó hiểu: “Tiểu Lệ, đừng nói là cậu thật lòng với tên ngốc kia nhé, Đường Duật ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp chút thì không khác gì phế vật, hơn nữa lúc ở nước ngoài anh ta đã làm người thực vật nhiều năm, đầu óc vốn đã có vấn đề, bây giờ cho dù đã tỉnh nhưng cũng không chắc chắn sau này không làm sao... tớ khuyên cậu mau chóng cắt đứt quan hệ với anh ta.”
“Tớ và anh ta vốn dĩ không có quan hệ gì.” Giọng điệu của Hạ Vân Lệ có chút phức tạp.
“Cậu có ý gì?”
Quan Lôi sửng sốt: “Cậu và Đường Duật không phải là quan hệ bạn trai bạn gái sao? Chính cậu đã nói khi Đường Duật hôn mê trong một vụ tai nạn xe đã khiến cậu rất buồn.... Hơn nữa mấy năm nay cậu đều ở Mỹ để chăm sóc anh ta...”
Nói được một nửa, Quan Lôi dường như nghĩ tới gì đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Lệ.
“Tớ đã nói mà, sao đột nhiên cậu lại tốt với tên ngốc tự kỷ Đường Duật kia như vậy, thì ra là thế!”
“Cũng không có gì lạ, khi chúng ta du học ở Mỹ, tớ nhớ người cậu thích là Nguyễn Chi Vũ, tớ nhớ vừa mới khai giảng cậu đã nói với tớ rất nhiều về Nguyễn Chi Vũ, lúc đó trông thẹn thùng vô vùng, cậu còn hỏi tớ làm thế nào để tiếp cận anh ta.”
“Tiếp cận anh ấy?”
Hạ Vân Lệ không phủ nhận, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thường ngày, nhưng cười có chút miễn cưỡng, thản nhiên nói một câu: “Nguyễn Chi Vũ từ chối hầu hết tất cả phụ nữ.”
Cậu chủ nhà họ Nguyễn rất ghét phụ nữ, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết ngay.
Cô ta không thể đến gần anh...
Quan Lôi nhướng mày, khinh thường nói: “Xem ra cuối cùng tên ngốc kia cũng có tác dụng.”
Kẻ ngốc nhà họ Đường, Đường Duật.
Cô ta vốn dĩ không để ý đến Đường Duật, nhưng anh ta lại là bạn thân nhất của Nguyễn Chi Vũ...
Chỉ cần có liên quan đến Nguyễn Chi Vũ là cô ta lại nhịn không được mà muốn tìm hiểu.
Đôi khi con người rất kỳ lạ, không kiềm chế được cảm xúc, càng ngày càng muốn lại gần...1
Hạ Vân Lệ quay đầu tiếp tục nhìn ánh đèn đường nhấp nháy ngoài cửa sổ, cô ta nhớ lại ngày đầu tiên gặp Nguyễn Chi Vũ trong khuôn viên trường đại học Mỹ.
Đầu giờ tối, cô ta đi vội vàng nên làm rơi sách vở, mới đi du học, chưa quen với môi trường, sinh viên nước ngoài rất cởi mở, cô ta chưa thích ứng được nên bình thường đều vô cùng cẩn thận.
Cô ta nhanh chóng nhặt quyển sách giáo khoa bị rơi xuống lên, vừa định vội vàng trở về phòng học thì sau lưng đột nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên: “Còn có một quyển nữa.”
Xung quanh tối om, Hạ Vân Lệ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang dựa vào lan can hành lang, trên tay đang lật vài trang sách giáo khoa luật của cô ta.
Nhìn vào quần áo của anh là biết người đàn ông này không tầm thường, anh giống như cậu chủ nhà quyền quý, chỉ nói một câu để cô ta tự đi tới lấy, lười bước tới đưa cho cô ta.
Cô ta biết trường này có nhiều con nhà giàu không thể đắc tội nên bước tới, định cảm ơn anh một cách lịch sự rồi cầm sách giáo khoa rời đi.
Nhưng điều khiến cô ta ngoài ý muốn là khuôn mặt lạnh lùng của đối phương hiện lên vẻ chần chờ, sau đó cô ta ngơ ngác nhìn mắt anh cụp xuống, những ngón tay mảnh khảnh từ từ lật tung những trang nhăn nheo trong cuốn sách giáo khoa cũ của cô ta.
Lúc đó trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến một chuyện, đó chính ngón tay của người đàn ông thật đẹp, động tác thật nhẹ nhàng.
“Cô bị muộn rồi.” Đến khi anh trả cuốn sách mà Hạ Vân Lệ vẫn đang ngẩn ngơ.
Ý thức được mình có hơi thất thố, nhưng ngẩng đầu lại thấy mình với anh ở khoảng cách gần như vậy, không hiểu sao hai má cô ta lại nóng lên, anh rất đẹp trai, nhưng ánh mắt lại quá lạnh nhạt.
Ngay cả khi anh đưa cuốn sách lại cho cô ta, khi vô tình chạm vào ngón tay anh cũng hơi lạnh.
Anh là ai?
Sau này cô ta tìm hiểu, phát hiện ra người đàn ông này tên là Nguyễn Chi Vũ, cậu chủ của một nhà danh gia quý tộc trong nước.
Người khác cho rằng cháu trai trưởng nhà họ Nguyễn là người lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng cô ta lại cảm thấy người đàn ông này thực ra rất cẩn thận và dịu dàng.
Trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác khó tả, cô ta rất muốn làm quen với anh...
“Tiểu Lệ, khi Đường Duật hôn mê trong một vụ tai nạn xe hơi, cậu là người đầu tiên nói mình là bạn gái anh ta, muốn tự mình chăm sóc anh ta, bây giờ Đường Duật tỉnh lại, không phải Nguyễn Chi Vũ và những người khác sẽ biết cậu nói dối sao?” Quan Lôi cắt ngang ký ức của cô ta.
Nụ cười trên môi Hạ Vân Lệ trở nên chua chát: “Là nói dối, nhưng nếu...”
“Nếu tớ không phải bạn gái của Đường Duật, anh ấy thậm chí còn không nhìn tớ...”1