Hơi ấm. Sau khi hai vợ chồng lên giường ngủ, đến hơi ấm của một cái ôm cũng không có, vậy thì tính là gì chứ…
“Khốn nạn, anh nghĩ tôi là cái gì!”
Trần Tử Huyên tức giận vô cùng, cô nhìn lên trần nhà 502 rủa thầm một tiếng, giọng điệu nghe cực kỳ giận dữ, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ hoảng hốt và rối rắm.
Tối hôm qua chính Nguyễn Chi Vũ đê tiện vô sỉ đã uy hiếp bắt cô phải đi vào, động tác của anh thật nóng nảy và táo bạo, vì không bật đèn nên cô không thấy rõ nét mặt anh khi ấy. Khi mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, lúc ấy trong lòng cô rối như tơ vò, kỳ thực cô vẫn có chút tham lam lưu luyến.
Đến khi tỉnh lại, phần gối bên cạnh đã lạnh, có lẽ anh đã rời đi từ sớm.
Đầu óc còn đang mơ mơ màng màng, dưới giường là một đống quần áo vứt lung tung trên nền đất. Trong lòng cô lúc này cảm xúc đan xen lẫn lộn, túm lấy cái áo khoác dài mặc lên mình định bỏ chạy. Tối hôm qua cô quên mặc nội y, đúng là càng thêm lợi cho anh, giống như đặc biệt phục vụ anh, lại còn tự dâng mình tới cửa, chết tiệt.
Mái tóc dài rối bù, cô quấn một chiếc áo, vội vàng chạy ra khỏi cửa, dáng vẻ trông chật vật vô cùng.
Mà đặc biệt ở chỗ là cô vừa chạy ra khỏi cửa, thang máy đối diện đã đinh một tiếng, đúng lúc một nhóm hộ gia đình bước từ trong ra nhìn thấy cô.
Trần Tử Huyên mặt đỏ tía tai, trong ánh mắt của nhóm hộ gia đình kia tràn ngập vẻ khinh miệt không rõ ràng, anh chàng đi tuần tra khu chung cư lên tiếng: “Cô Trần, chẳng phải cô ở phòng 402 sao?”
“Tôi cầm chìa khóa dự phòng mà tìm không thấy cô, tối qua cô không về ngủ sao?”
Sau đó, khi anh chàng quản lý nhìn cô với nét mặt nghiêm túc, lời nói lập tức ngưng lại, đến kẻ ngốc cũng biết tối qua cô làm cái gì… Trần Tử Huyên cúi đầu, xấu hổ không còn chỗ chui.
“Anh ấy là chồng tôi!” Không biết xuất phát từ cảm xúc gì, cô như bùng nổ, ngẩng cao đầu nhìn thẳng về đám người nhiều chuyện trong khu chung cư, lớn tiếng trút giận.
Nguyễn Chi Vũ, anh chính là ông chồng khốn kiếp nhất từ trước tới nay.
Vì sao tôi lại chấp nhận gả cho loại người này chứ!
Cô xấu hổ đến nỗi hai tai đều đỏ, giật lấy chìa khóa rồi bỏ chạy về phòng 402 dưới lầu, khóa trái cửa, giấu mình trong phòng.
Trần Tử Huyên đã vùi mình trong nhà suốt hai ngày, ai cũng không muốn gặp, đến cơm hộp cũng không gọi. Có thể là cô đã ăn quá nhiều mì ăn liền, dẫn tới đầu óc không đủ dinh dưỡng. Đến nỗi khi cô ngồi trong phòng khách nhỏ xem ti vi, hay nằm trên giường nghỉ ngơi thì mỗi khi vừa nhấc đầu dậy, cô không nhịn được dùng đôi mắt u oán trừng cái trần nhà trên đỉnh đầu mình, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Anh sống trên phòng cô, anh thực sự sống ở căn phòng trên phòng cô!
Tại sao anh lại muốn ở đây chứ?
Cô càng hỏi, anh càng không nói.
Cũng không biết là đang giận dỗi ai, so với sự lạnh nhạt đó cô càng muốn lạnh nhạt với anh hơn, làm lơ những nghi vấn này, làm lơ anh.
Tuy nhiên, kế hoạch ru rú trong nhà của cô đã bị phá hỏng vào ngày thứ ba, người của tổ quảng cáo IP&G lần trước gọi điện cho cô, “Có kết quả rồi sao?” Cô cầm điện thoại di động trên tay, giọng điệu có phần khẩn trương hỏi.
“Đừng vừa mở miệng đã nói đến chuyện công việc buồn chán tẻ nhạt đó chứ. Đêm này Trần Tử Huyên đến chơi đi, mọi người tụ tập một bữa tìm hiểu rõ về nhau, sau này mọi người sẽ còn tiếp tục hợp tác.”
“Chẳng phải trước đó đạo diễn đã nói ba ngày là có kết quả sao?” Cô nóng lòng muốn biết.
“Trần Tử Huyên, trong giới giải trí này việc chúng ta đi xã giao là điều tất yếu, cô chắc hẳn cũng biết rõ quy luật này rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải mấy loại người hỗn láo nhố nhăng, nhóm Hàn Lộ cũng ở đó, cô ra ngoài làm quen thêm với mấy ông lớn thì thêm lợi cho cô thôi, mau tới câu lạc bộ nhanh đi…”
Mãi đến khi điện thoại ngừng kết nối cô vẫn chưa thể hỏi ra kết quả, nhưng nghĩ lại câu lạc bộ vừa được người ta nhắc tới kia, sắc mặt Trần Tử Huyên có chút khác thường.
Cô nhìn chằm chằm vào bát mì ăn liền đặt trên bàn trà, vật lộn trong khoảng một phút.
Sau đó, cô xoay người, nhanh chóng đi vào phòng trang điểm thay quần áo.
Nửa giờ sau, Trần Tử Huyên bước vào một câu lạc bộ rộng rãi vắng lặng ở phía bắc thành phố.
Vắng lặng, chỉ đơn giản vì nơi này quá lớn, nhưng lại ít khách hàng.
Nguyễn thị sở hữu rất nhiều sản nghiệp, mà thứ Trần Tử Huyên thích nhất chính là câu lạc bộ này. Trước kia cô lúc nào cũng ồn ào đòi tới đây thăm thú bổ sung kiến thức, nghe Lê Hướng Bắc nói câu lạc bộ này được mở ra hoàn toàn là vì sở thích giải trí cá nhân của Nguyễn Chi Vũ. Nó chiếm diện tích lên tới năm nghìn mét vuông, chỉ có hơn một nghìn hội viên giấu tên, và có hơn một nghìn công nhân. Nơi đây cung cấp dịch vụ 1-1 với sự riêng tư và mức chuyên nghiệp cực cao.
Ở đây có võ đài đấm bốc và sân bắn, nếu muốn học cưỡi ngựa cũng có thể đăng ký học tại đây và đi luyện tập tại trại nuôi ngựa do cùng một công ty làm chủ, tất cả các loại trang thiết bị đều thuộc loại hàng đầu thế giới.
Hiển nhiên, một nơi đắt đỏ như vậy không phải chỗ cho người thường có thể tiến vào. Khi Trần Tử Huyên đang không chút do dự tiến gần tới quầy thì bị nhân viên an ninh hai bên lịch sự ngăn lại.
“Thưa cô, vui lòng xuất trình giấy tờ tùy thân.” Nơi này đến cả nhân viên anh ninh cũng cao ráo đẹp trai hơn bình thường, trông chẳng khác huấn luyện viên tập thể hình các nam người mẫu là mấy.
“Tôi không phải hội viên ở đây, bạn bè tôi tổ chức buổi gặp mặt ở chỗ này, tôi được mời tới.”
Trần Tử Huyên vô cùng bình tĩnh đáp lời, cô không phải đồ nhà quê, cô biết rất nhiều câu lạc bộ cao cấp của nhà họ Nguyễn chỉ chiêu đãi các hội viên. ngôn tình hay
“Xin lỗi, chỉ các hội viên mới được vào đây thưa cô.”
Nhân viên ở đây từ chối rất có phép tắc lịch sự, nhưng giọng điệu thì vô cùng mạnh mẽ, rất giống với tác phong của anh.
Trần Tử Huyên không nói gì nữa, khi cô đang nghĩ xem có thể tìm ai hỗ trợ thì đột nhiên, cánh cửa lớn ở lối vào bên kia mở ra, một nhân viên nam bước nhanh tới, đó là nhân viên bên IP&G đã liên hệ với cô trước đó.
“Trần Tử Huyên, sao cô tới muộn vậy, mọi người đang đợi cô trong đó đấy.” Anh ta vừa mở miệng đã lên giọng thúc giục, ngữ điệu có phần trách cứ: “Mau lên, với thái độ này thì tương lai cô sẽ tồn tại trong giới giải trí thế nào chứ…” Vừa nói anh ta vừa duỗi tay kéo cô vào.
Hàng lông mày của Trần Tử Huyên hơi nhíu lại, cô không thích việc một người xa lạ chạm vào mình, cơ thể lập tức phản ứng lại, lùi về sau nửa bước.
“Cô bị sao thế hả, tôi là đang có ý tốt dìu dắt cô…”
“Jack, anh đừng có mở miệng là đã trách mắng người ta chứ.”
Đêm nay Hàn Lộ trang điểm vô cùng tinh xảo, nét quyến rũ ẩn hiện dưới ánh đèn, cô ta đi trên đôi giày cao gót, thong thả bước tới, vòng eo gợi cảm tựa vào quầy, nở nụ cười phóng khoáng. Cô ta quay đầu nhìn Trần Tử Huyên, giọng điệu dường như có phần quan tâm: “Cô không phải hội viên ở đây sao?”
“Vậy vốn dĩ cô đâu đủ tư cách đi vào?”
Nhân viên nam kia nghe vậy thì hơi giật mình một cái, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ và có phần không kiên nhẫn, sau đó mở miệng nói thẳng: “Trên người cô giờ có ba mươi vạn không, trước tiên hãy đi làm thẻ đi đã, sau đó hãy tính đến việc phục vụ và mấy vấn đề khác…”
Có kẻ ngốc mới bỏ ra ba mươi vạn để làm một cái thẻ hội viên, đặc biệt hiện giờ cô đang là người nghèo.
“Không làm.”
Trần Tử Huyên nói với giọng điệu lạnh lùng thơ ơ, không có chút cảm kích hay khách sáo nào.
“Không có tiền đúng không, tạm thời cho tôi mượn cô trước đã. Giờ mọi người đang chờ cô bên trong, anh ấy nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo của cô nói vô cùng hứng thú với cô…”
“Cái gì mà vô cùng hứng thú?”
Cô hỏi trắng ra như vậy khiến nhân viên nam kia không biết phải giải thích thế nào, đây chẳng phải là giao dịch bất thành văn rồi sao, quá rõ ràng rồi còn gì.
“Jack, anh đừng cố ép cô ấy.” Hàn Lộ dựa vào quầy xin thẻ mới, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nét mặt vô cùng tự mãn, cười nhắc nhở: “Nơi này muốn làm thẻ phải có người giới thiệu.”
Điều đó có nghĩa không phải cứ có tiền là được, mà còn phải có cả mối quan hệ.
Bản thân Hàn Lộ để làm được cái thẻ này cũng vô cùng khó khăn, cô ta nhìn cô Trần đang đứng trước mặt mình một lượt từ trên xuống dưới, ngoài việc cô có quan hệ quen biết với Lê Hướng Bắc ra thì còn móc nối được với ai nữa. Mà có khi làm không tốt đã bị Lê Hướng Bắc làm lơ rồi.
Nhân viên nam kia làm việc cho người khác, anh ta chỉ muốn nhanh chóng đưa Trần Tử Huyên vào trong càng sớm càng tốt, nghĩ nghĩ rồi đưa cho cô một đề nghị: “Cô mau gọi cho anh Lê đi, anh Lê rất quen thuộc với người trong câu lạc bộ.” Vừa dứt mồm, anh ta lại thấy lo lắng, với tốc độ thay đổi bạn gái của Lê Hướng Bắc, có khi giờ lại thành người yêu cũ rồi cũng nên.
“Tôi tới đây chỉ vì muốn biết kết quả quảng cáo.”
Trần Tử Huyên không có ý định làm phiền tới Lê Hướng Bắc, gần đây cô đang muốn giữ khoảng cách với anh ta, mặc kệ là xuất phát từ bất cứ tâm tư gì, cô kiêng kỵ Lucy.
Cô bình tĩnh đưa mắt quét quanh câu lạc bộ này một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đắc ý của Hàn Lộ, giọng điệu lạnh lùng nhấn mạnh: “Tôi không hứng thú vào trong.”