“Cửa không khóa!” Giọng nói thô ráp khó chịu mang theo tức giận.
“Người đâu!”
Sau khi Lưu Oánh Oánh đem quần áo của mình mặc vào, sắc mặt cũng rất xấu, cô ta ngay lập tức chạy tới.
Cả hành lang vắng tanh không một bóng người.
“Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy một bóng đen ở đây?” Một người trong số đó hoài nghi nói.
“Có thể là nhìn nhầm rồi. Bên phía Diệm Hỏa rất chú trọng sự riêng tư của khách hàng, mà chúng ta ở tầng 35 có quyền được bảo vệ đặc biệt...”
“Ở hành lang và thang máy đều có camera. Ông chủ của Diệm Hỏa là ai vậy? Tôi sẽ đi tìm anh ta!” Lưu Oánh Oánh vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong lòng dấy lên một chút lo lắng.
Khi những người khác nghe thấy lời này, trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp: “Oánh Oánh, ông chủ của quán bar này có thể là... Tôi nghe nói là cậu chủ nhà họ Nguyễn...”
Nguyễn Chi Vũ.
Không thể để anh ấy biết, tuyệt đối không thể!
Sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Lưu Oánh Oánh, ngay sau đó cô ta liền thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn những diễn viên này lớn tiếng nói: “Mọi người phải nhớ kỹ rằng hôm nay là tôi bị buộc phải đến đây...”
Những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, nhưng thấy Lưu Oánh Oánh đột nhiên trở nên căng thẳng như vậy, liền muốn biết đã xảy ra chuyện gì?
Có lẽ nào vị kim chủ bí ẩn đứng sau lưng nâng đỡ cô ta chính là...
“Các người còn đứng ngốc ở đây làm gì? Đi tìm cho tôi! Xem vừa rồi có ai nghe trộm ngoài cửa không?” Lưu Oánh Oánh tâm thần bất định mở miệng rống to.
“Này, thả tôi ra, tôi không biết anh!”
Lúc này, Trần Tử Huyên đang vật lộn với một người đàn ông lạ mặt trong Toilet nam ở hành lang bên trái tầng 35 của toà nhà Diệm Hỏa.
Vừa rồi khi cô đang đứng trước phòng riêng của Lưu Oánh Oánh nghe trộm, nhìn thấy người bên trong lao ra muốn bắt mình cô thật sự sợ hãi, nhưng bất ngờ có một người đàn ông lạ mặt đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, kéo cô vào trong Toilet nam này.
“Lưu Oánh Oánh!”
Người đàn ông sức lực rất lớn, giọng nói khàn khàn, thân thể say khướt, thần sắc mơ hồ không được tỉnh táo, dùng tay phải ra sức bóp cổ cô rồi đẩy thật mạnh, lưng Trần Tử Huyên bị ép vào tường.
“Tôi, tôi không phải Lưu Oánh Oánh...”
Trần Tử Huyên bị anh ta đẩy vào trong Toilet, không gian nơi này rất nhỏ hẹp, lại bị người đàn ông này áp chế nên cô gặp khó khăn khi đẩy anh ta ra.
Cô dùng sức chống tay vào lồng ngực anh ta ngăn không cho anh ta đè xuống, nhưng người đàn ông này lại rất hưng phấn, hai mắt đầy tơ máu đỏ ngầu, hung hăng nhìn chằm chằm cô, Trần Tử Huyên bị anh ta nhìn, sống lưng có chút phát lạnh.
“Lưu Oánh Oánh, người phụ nữ ti tiện—”
Anh ta hét lớn, duỗi tay phải ra và đóng sập cửa toilet lại.
Trần Tử Huyên bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận thù và kìm nén dục vọng của anh ta, trong lòng cô thấy sợ hãi vô cùng, cô vội vàng hướng ngoài cửa kêu cứu, thế nhưng hoàn toàn vô ích. Những kẻ đến quán bar Diệm Hỏa này đều là 'dân chơi', cho nên bọn họ sẽ không bao giờ tự mình can thiệp vào việc riêng tư của người khác.
“A...”
Cô vươn tay muốn ngăn cánh cửa đóng lại, nhưng ngón tay bị cánh cửa kẹp trúng, đau đến mức cô hét to lên.
Cuối cùng lạch cạch một tiếng, tấm cửa dày đặc đã bị khóa lại.
Trần Tử Huyên bị mắc kẹt trong không gian nhỏ bé này, tay đứt ruột xót, ngón tay truyền đến từng trận đau đớn khiến cho khuôn mặt cô tái nhợt.
Nhưng lúc này đối mặt với gã đàn ông lạ mặt người đầy mùi rượu, cô hốt hoảng lo lắng nhìn xung quanh, nhất thời hoảng loạn không nghĩ ra cách để thoát thân.
“Tôi, tôi thực sự không phải Lưu Oánh Oánh.” Cô nói lại một lần nữa, hy vọng rằng người đàn ông này sẽ tỉnh táo hơn.
Nhưng có lẽ đối phương tâm tình kích động nên không nghe thấy lời cô nói, tay phải đang bóp cổ cô liên tục siết chặt: “Lưu Oánh Oánh, vai diễn của tôi đã bị cắt mất, là cô ở phía sau xúi giục đúng không!”
Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt thâm thúy nóng rực, như thể cơ thể anh ta đang dâng lên xúc động mãnh liệt không kiềm chế được.
Đột nhiên anh ta đè mạnh Trần Tử Huyên ngồi xuống bồn cầu: “Đồ khốn, đừng quên sáu năm trước khi cô mới bước vào ngành, cô còn phải quỳ xuống thè lưỡi ra liếm đâu...”
Trần Tử Huyên hoảng sợ nhìn anh ta cởi quần dài... Trông thấy động tác kinh tởm buồn nôn đó, cô không còn nghĩ được gì nữa, giật mình cầm lấy giấy vệ sinh cùng giá đỡ ở bên hông rồi đập nó vào người anh ta.
Thế nhưng khi anh ta kia thấy cô chống cự, cảm xúc càng thêm kích động, thân thể nặng nề của người đàn ông ấy đè xuống người cô, Trần Tử Huyên dựa lưng vào thành bồn cầu, đè nén sự sợ hãi trong lòng.
“Anh nói tôi cắt vai của anh, tôi xin lỗi anh, anh muốn cái gì tôi cũng có thể thỏa mãn anh hết.”
Trần Tử Huyên nói nhanh, giả vờ làm Lưu Oánh Oánh nhẹ giọng thương lượng với người đàn ông đang nằm trên người mình.
“Lưu Oánh Oánh, cô hiện tại thật lợi hại, trong vòng tròn này ai không phải cho cô một chút mặt mũi, bất kỳ nhân vật quảng cáo nào chỉ cần cô muốn đều có thể lấy vào trong tầm tay, đúng không?”
Anh ta trầm mặc nhìn xuống người cô, giọng nói càng ngày càng hưng phấn: “Con khốn!”
Ba~ một tiếng, người đàn ông kia đã tát vào má cô một cái tát vang dội.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô cố ý tiếp cận cậu chủ nhà họ Nguyễn, cô dựa vào Nguyễn Chi Vũ, cho nên trong vòng tròn này muốn làm gì thì làm.” Anh ta đột nhiên phá lên cười, tiếng cười dữ tợn rất đáng sợ.
“Nghe cho rõ đây, bây giờ không phải tôi cầu xin cô! Mà là cô phải nghe lời tôi.”
“Nếu, nếu như cô không chịu nghe lời, tôi sẽ nói với Nguyễn Chi Vũ về việc cô đã đi phẫu thuật thẩm mỹ...”
Trần Tử Huyên bị anh ta đánh cho hai bên má nóng rực bỏng rát. Người đàn ông say rượu lời nói có chút mơ hồ không rõ, nhưng khi nghe đến từ 'phẫu thuật thẩm mỹ', trong lòng cô thật sự khiếp sợ.
Người đàn ông ở trên đầu nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, huyết dịch trong người trở nên khô nóng, hai mắt mang theo đói khát, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô.
“Cút ngay.”
Trần Tử Huyên nghiêng đầu né tránh, hai tay chống đỡ đẩy anh ta ra xa.
“Lưu Oánh Oánh, cô dám từ chối tôi, tôi sẽ ngay lập tức đến gặp Nguyễn Chi Vũ để nói rõ cho anh ta biết rằng cô không phải là người phụ nữ mà anh ta tìm kiếm bấy lâu nay...”
Lời đe dọa từ phía sau của người đàn ông này cũng không nói ra được nữa, bởi vì Trần Tử Huyên bẻ cong khuỷu tay phải của mình dùng hết sức lực đập mạnh vào bên cạnh cái ót của anh ta, cú đánh khiến anh ta hôn mê ngay lập tức.
Cô dùng sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, ngay sau đó gã say rượu trực tiếp ngã xuống nhà của toilet, cô đứng dậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ khốn kiếp, anh đi chết cho tôi!”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên đầy giận dữ, cô nhấc chân phải lên và đá vào bụng anh ta mấy phát.
Nếu không phải không gian trong toilet khá nhỏ hẹp, bình thường người đàn ông này sẽ không thể đến gần cô được: “Còn lợn chết tiệt này, vậy mà lại muốn chạm vào tôi...” Cô cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc anh ta vừa rồi còn hôn cô.
Nhưng mà, Trần Tử Huyên nhìn người đàn ông xa lạ ngất đi dưới chân mình, trong mắt lóe lên vẻ trầm tư: “Vừa rồi anh ta nói Lưu Oánh Oánh phẫu thuật thẩm mỹ?”
Sáu năm trước Lưu Oánh Oánh trông không giống như bây giờ?
Phẫu thuật thẩm mỹ là chuyện bình thường trong làng giải trí, nhưng... tại sao cô ta lại phải phẫu thuật thẩm mỹ giống mình đến vậy?
Trần Tử Huyên không suy nghĩ nhiều về chuyện này, trong Diệm Hỏa long ngư hỗn tạp, cô tranh thủ thời gian mở cửa chạy ra ngoài thật nhanh.
Tuy nhiên ngay khi Trần Tử Huyên rời khỏi phòng toilet, chợt nghe thấy một số tiếng động ồn ào, như thể có chuyện nghiêm trọng gì đó đã xảy ra.
Trên hành lang, cùng thang máy bên kia, trong tất cả các căn phòng riêng, mọi người ùa ra ngoài, cứ như mới bị người dọn sạch sẽ, vẻ mặt của những người khách có chút mờ mịt.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Có phải có cháy không?” khách VIP của quán bar vội vàng lên tiếng hỏi.
“Tôi xin lỗi, đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở tầng 35. Từng người một xin hãy trật tự theo sát chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi sẽ bồi thường thiệt hại. Mời đi bên này...”
Người phục vụ trong quán bar lịch sự giải thích với họ, đôi mắt lướt qua khuôn mặt của những vị khách ở đây, như thể họ đang vội vàng tìm kiếm cái gì đó.
Trần Tử Huyên chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cô cảm thấy những người phục vụ này trông rất lo lắng và căng thẳng.
Trong đầu cô bây giờ nghĩ đến đi tìm Lê Hướng Bắc, nhưng cô không có mang theo điện thoại di động, cô bước nhanh về phía trước, thầm nghĩ dù sao Lê Hướng Bắc cũng là khách quen ở đây, những người phục vụ này chắc là có biết anh ta.
Tuy nhiên, cô ấy chưa đi đến gần mà đã bị người từ phía sau giữ lại.
Cổ tay phải đột nhiên bị nắm chặt, cả người bị một cổ lực đạo mạnh mẽ ép vào tường, cô hoảng sợ không phản ứng kịp.
“Tại sao cô ở đây?”
Mà trước mắt hiện ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đọng lại trên đó là sự giận dữ không thể kiềm chế được, lạnh lùng mắng cô.
Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đầu óc có chút trì độn.
Lúc này những người phục vụ cùng mấy vị khách trong hành lang tò mò nhìn về phía họ, liếc mắt một cái đã nhận ra là Nguyễn Chi Vũ đang đứng đó, toàn bộ hành lang chìm vào im lặng, không còn ai dám lên tiếng nói chuyện nữa.
“Tôi đang hỏi cô, sao cô lại chạy tới nơi như vậy? Không phải tôi đã nói là cô không được phép ra ngoài rồi sao?” Nguyễn Chi Vũ dường như rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.
Anh dùng sức nắm lấy cổ tay cô không ngừng siết chặt, đau đớn làm cho cô giật mình tỉnh lại.
“Đau quá, buông tôi ra!”
Trần Tử Huyên nghe anh dùng giọng điệu lạnh như băng chất vấn mình, trong lòng cảm thấy xót xa tủi thân, anh ấy chưa biết chuyện gì xảy ra vậy mà lại mắng cô rồi.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đau đớn co rúm vào nhau, má phải rõ ràng còn in dấu bàn tay đỏ ửng, tay trái thì bầm tím một mảng lớn, sắc mặt của Nguyễn Chi Vũ càng thêm âm trầm đáng sợ.
Anh lạnh giọng quát lớn: “Trần Tử Huyên, cô thích chọc tức tôi lắm phải không? Cô có cần suốt ngày tìm phiền toái cho tôi như vậy không, lại không biết quan tâm...”
“Đứa nhỏ không sao.” Cô cắn môi phản bác một câu.
Lời nói của Nguyễn Chi Vũ dừng lại ngay lập tức, đứa nhỏ? Cô ấy cho rằng chỉ là vì đứa trẻ...
Đôi mắt sắc bén của anh hung hăng nhìn cô chằm chằm: “Cô lập tức quay về nhà cho tôi! Từ hôm nay trở đi cô không được phép bước ra khỏi nhà họ Nguyễn một bước!” Thanh âm nặng nề mà lạnh lùng khiến người ta phải rùng mình.
Trần Tử Huyên chống lại đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của anh, trái tim cô lập tức trở nên nguội lạnh.
“Chi Vũ, tôi đưa cô ấy đến đây.”
Lê Hướng Bắc vội vàng chạy đến, anh ta ở trong thang máy bên kia đã nghe được Nguyễn Chi Vũ không ngừng giáo huấn cô, nhưng thật sự anh ta nghe không nỗi nữa đành phải lên tiếng.
Anh luôn cảm thấy Nguyễn Chi Vũ quá khắc nghiệt cùng … khẩn trương.
“Cậu!” Nguyễn Chi Vũ nhìn Lê Hướng Bắc đứng trước mặt, sắc mặt cũng rất khó coi: “Ai kêu cậu tự ý đưa cô ấy đi chơi! Tôi có đồng ý cho cậu làm như vậy chưa?”
Lê Hướng Bắc kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, anh quả thực đang rất tức giận.
“Là tôi muốn Lê Hướng Bắc đưa tôi ra ngoài.” Trần Tử Huyên trong tim nghẹn một ngụm khí, lập tức ở trước mặt anh đứng ra bảo vệ Lê Hướng Bắc, cố chấp ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Tôi muốn đi ra ngoài, tại sao phải cần anh cho phép! “
Nhìn bộ dáng cô lúc này, vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ trở nên tối tăm ảm đạm hơn trước.
Trần Tử Huyên đưa mắt nhìn về phía sau, nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở góc rẽ, liền quay người chủ động nắm lấy cánh tay của Lê Hướng Bắc: “Đi thôi!”
Lê Hướng Bắc sửng sốt, làm sao dám đi cùng cô chứ, Nguyễn Chi Vũ nhất định sẽ làm thịt anh ta mất.
Trần Tử Huyên cao giọng, tức giận hét lên: “Người ta đến gặp cô Lưu của mình, còn đứng đây làm gì ngăn trở mắt người ta!”
Nguyễn Chi Vũ thực sự nhìn thấy Lưu Oánh Oánh ở trong góc quanh, anh hung ác nhìn chằm chằm vào Trần Tử Huyên đang đứng trước mặt, bước lên phía trước và đi thẳng về phía Lưu Oánh Oánh.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đứng sững tại chỗ, tất cả mọi người đều nhường đường cho Nguyễn Chi Vũ đi qua.
Cứ như vậy Nguyễn Chi Vũ thân mật ôm Lưu Oánh Oánh vào lòng, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, thong thả rời đi...