“Cậu chủ Nguyễn bên kia không liên lạc được...”
“Chi Vũ đi qua Mỹ nhất định là có chuyện quan trọng, chờ nó trở về thương lượng lại đi.”
Phòng khách nhà họ Triệu, những họ hàng thân thích ở lại đều nói vài lời khách khí mà không dám kết luận bừa, dù sao thì chuyện Triệu Dịch Kiệt nói có liên quan đến cậu chủ nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Chi Vũ bày mưu hãm hại Triệu Dịch Kiệt?
Chuyện chưa tra rõ, không ai dám nói bậy bạ.
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, ông cụ Nguyễn ngồi trên cao nhất vẻ mặt đầy uy nghiêm, đôi mắt già nua đục ngầu suy nghĩ sâu xa, tay phải nắm chặt lấy cây gậy giống như lửa giận có thể bộc phát bất cứ lúc nào, những người khác nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn về phía Trần Tử Huyên với vẻ nghi ngờ.
“Đi về.”
Còn tưởng rằng ông cụ Nguyễn sầm mặt lại chuẩn bị nổi dóa, nhưng ông lại chống gậy đứng lên, đáy lòng những người khác run lên một cái.
Điều này chứng tỏ tạm thời không nên nhắc lại chuyện này, mọi người đều là người thông minh, nhìn thấy thái độ của ông cụ Nguyễn thì đều rối rít chuẩn bị rời đi.
Trần Tử Huyên đứng bên trái ông cụ, sóng vai đi ra khỏi nhà họ Triệu.
Vẻ mặt cô căng thẳng, đáy mắt nặng nề suy nghĩ một ít chuyện.
Cô nhớ có một lần xông vào thư phòng của Nguyễn Chi Vũ, lật xem một ít tài liệu...
Vừa nãy Triệu Dịch Kiệt nói vụ án cưỡng hiếp sáu năm trước anh ta bị người khác hãm hại... Là Nguyễn Chi Vũ phái người làm.
“Trương Thiến Thiến, hôn lễ hôm nay hủy bỏ không thể trách Dịch Kiệt, cô ác độc như vậy còn nói dối lừa gạt chúng tôi rất nhiều chuyện, cũng không biết trong tối còn có âm mưu khác không mà còn dám vọng tưởng gả vào nhà họ Triệu!” Bên trong đại sảnh nhà họ Triệu mơ hồ vang lên giọng nói của Nguyễn Ngọc Hoàn.
“Mẹ, con chỉ là nhất thời hồ đồ...”
Trương Thiến Thiến khóc đến nỗi khuôn mặt toàn là vệt nước cầu xin: “Con thừa nhận là vì thân thể của con có vấn đề không thể sinh con cho nên mới...”
Nói xong cô ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang vô cùng tức giận, nhỏ giọng van nài: “Dịch Kiệt, lúc đó em nói chuyện yêu đương với anh, em thật sự yêu anh, em muốn ở bên anh cả đời nhưng lại sợ anh chê em không thể sinh, cho nên em mới lén giấu đi bao tránh thai đã dùng qua kia...”
“Đừng nói nữa!” Triệu Dịch Kiệt cắn răng không nhịn được quát cô ta một tiếng.
Nghĩ tới những chuyện này, tâm trạng đang phiền não của anh ta không cách nào bình tĩnh lại được.
Trương Thiến Thiến thấy anh ta vô tình làm ngơ mình như vậy thì nóng nảy trong lòng, cô ta nói lớn hơn: “Triệu Dịch Kiệt, anh tin em đi, lúc ấy em thật sự không biết chuyện anh bị hãm hại, sau vụ án này em mới đoán được là có liên quan tới Nguyễn Chi Vũ, em thật sự chưa từng nghĩ muốn hãm hại anh...”
“Tin tưởng cô?”
Triệu Dịch Kiệt thấp giọng lầm bầm, anh ta cúi đầu xuống, không muốn nhìn thấy cô ta thêm phút giây nào.
Anh hay không hay không hay không hay không hay không hay không hay không hay không ta không khỏi cảm thấy rất mệt mỏi, bị Nguyễn Chi Vũ đùa bỡn như vậy, kết quả thì sao, có thể làm gì, hết thảy đều đã ngã ngũ.
Nguyễn Ngọc Hoàn cũng cảm thấy con trai mình quá ủy khuất, tức giận bảo đảm: “Nguyễn Chi Vũ cậu ta thật là quá đáng, Dịch Kiệt, con đừng quá phiền lòng, mẹ bảo đảm với con, cho dù có liều mạng thì mẹ cũng sẽ lấy lại công đạo co con!”
Vẻ mặt Triệu Dịch Kiệt sa sút, khuôn mặt tuấn tú trước đây đã tiều tụy rất nhiều, anh ta không muốn tiếp tục nghe những lời ồn ào của Trương Thiến Thiến và mẹ nữa, sải dài bước chân vội vàng bực tức chạy ra ngoài.
Trương Thiến Thiến nhìn bóng lưng tức giận chán nản của anh ta thì nghẹn ngào, giống như thật sự sợ bị bỏ rơi, cô ta xách chiếc váy trắng trên người vội vàng đuổi theo.
“Dịch Kiệt, anh đừng đi, anh nghe em nói, anh nghe em giải thích...” Cô ta vừa chạy vừa gọi to.
Mà giọng nói của cô ta lại khiến cho Triệu Dịch Kiệt chán ghét hết sức, anh ta tức giận muốn rời khỏi đây ngay.
Đột nhiên, ngay tại lúc bọn họ đi tới một ngã rẽ bên ngoài cổng lớn nhà họ Triệu...
“A!”
Trương Thiến Thiến kinh sợ lớn tiếng thét chói tai.
Đang là lúc mặt trời lặn, buổi hôn lễ hài hước như một vở kịch này giằng co hơn nửa ngày, khoảng sáu giờ chiều, sắc trời mờ tối làm cho bầu không khí cũng trở nên vắng lặng âm u.
“Dịch Kiệt! Dịch Kiệt chạy mau!” Nguyễn Ngọc Hoàn đi theo phía sau cũng sợ đến nổi giọng nói trở nên đứt quãng.
Triệu Dịch Kiệt ngẩng đầu lên theo bản năng, cách trước mặt chưa tới năm mét là một xe hàng lớn màu đỏ chuyên chở vật liệu thép xây dựng đang xông thẳng vào anh ta.
Rõ ràng là tài xế lái chiếc xe hàng lớn này cũng nhất thời giật mình, anh ta không ngờ xe chạy một đường rất thuận lợi nhưng tới khúc cua này lại tự dưng có người chạy ra.
Tài xế trong lúc nhất thời lập tức hốt hoảng, tay chân anh ta luống cuống, ngay cả bên nào là thắng xe cũng quên mất.
Các họ hàng thân thích từ bốn phía chuẩn bị rời đi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng hoảng sợ kinh ngạc.
Chiếc này cỡ lớn trước mắt này nhìn sơ qua thì cũng chở ít nhất 20 tấn vật liệu thép, chiếc xe kim loại khổng lồ này cứ như vậy mà xông thẳng về phía Triệu Dịch Kiệt...
“Triệu Dịch Kiệt!”
Có người hô to một tiếng, mà một giây kế tiếp, chiếc xe hàng lớn kia đã ùng ùng vọt tới.
Cho dù trong một khắc cuối cùng tài xế đã kịp phản ứng đạp thắng xe thì cũng đã trễ rồi.
Tiếng thắng xe chói tai vang vọng trong buổi hoàng hôn yên bình, xe chở hàng còn vọt tới trước thêm quãng đường dài nữa thì mới dừng lại.
“Dịch Kiệt, Dịch Kiệt con sao rồi, con sao rồi, con đừng dọa mẹ...”
Nguyễn Ngọc Hoàn hoảng sợ lắp bắp, hai chân run rẩy chạy về phía chiếc xe.
“May quá, may quá, ông trời phù hộ...” Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn thấy thân thể Triệu Dịch Kiệt lành lặn ngã nhào xuống ven đường thì thiếu chút nữa đã khóc lên.
“Anh không có chuyện gì chứ?”
Vẫn là giọng nói kia, vẻ mặt Trần Tử Huyên lúng túng nhìn người đàn ông dưới đất, khuôn mặt Triệu Dịch Kiệt sững sờ như vẫn chưa lấy lại tinh thần từ cảnh tượng chấn động vừa rồi.
“Dịch Kiệt!!” Đám người Trương Thiến Thiến cũng lo lắng chạy tới.
“Cô cút ngay!”
Ánh mắt Nguyễn Ngọc Hoàn nhìn Trương Thiến Thiến đầy thù hận, đẩy cô ta ra: “Cô nhìn xem, cô có tư cách gì nói yêu con trai tôi, thời khắc mấu chốt cô chỉ biết đứng đờ người ra đó, cô ở gần Dịch Kiệt tại sao lại không thể giúp nó như Trần Tử Huyên vậy, thiếu chút nữa thì nó đã bị chiếc xe hàng lớn kia cán chết!”
Thật ra thì bọn họ ai cũng không ngờ rằng Trần Tử Huyên lại phản ứng nhạy bén như vậy, hơn nữa cô còn không để ý gì mà nhào qua cứu anh ta.
Sự hiểu lầm trong lòng mọi người càng thêm mãnh liệt, nếu như không có Nguyễn Chi Vũ gây chuyện thì hai người bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng ân ái.
“Tử Huyên, đi về.”
Ông cụ Nguyễn ở bên trái đã ngồi vào trong xe đột nhiên trầm giọng kêu một tiếng.
Trần Tử Huyên giả vờ không nhìn thấy những ánh mắt nóng bỏng kia, nhanh chóng bò dậy từ trên người Triệu Dịch Kiệt.
Cô không thể nào trơ mắt nhìn Triệu Dịch Kiệt bị xe cán chết, cô có thể cứu anh ta thì đương nhiên sẽ không làm ngơ.
Đột nhiên, Triệu Dịch Kiệt giữ tay cô lại, nắm lấy thật chặt.
Trần Tử Huyên nhìn về phía anh ta, lúc mặt trời lặn sắc trời không quá sáng, nhưng đôi mắt cô lại giật mình mở to đối diện với cặp mắt đỏ bừng của Triệu Dịch Kiệt.
Anh ta tựa như có rất nhiều chuyện muốn nói với cô, vẻ mặt cố gắng đè nén sự thống khổ.
“Tôi phải trở về nhà họ Nguyễn rồi.”
Trần Tử Huyên dời mắt không muốn nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng từ tốn nói một câu.
Vẻ mặt Triệu Dịch Kiệt cứng đờ, nghe được ba chữ 'Nhà họ Nguyễn', anh ta cắn chặc môi đến rỉ ra máu tanh: “Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao lại trở thành như vậy?”
Anh ta giống như đã mất khống chế.
Triệu Dịch Kiệt lạc giọng gào thét, anh ta tức giận, không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì khác hơn là tự tức giận mình, xoay người đấm mạnh hai tay xuống nền xi măng gồ ghề, đấm từng cú một, các đốt ngón tay đều bị trầy xước có vết máu ứ đọng.
Thứ cảm xúc cáu kỉnh đó tràn đầy trong thần kinh máu huyết của anh ta, nó kêu gào không cam lòng!
Trần Tử Huyên đứng ở một bên run rẩy hoảng sợ nhìn anh ta chán chường, suy sụp như vậy.
Cô biết anh ta đã lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Dịch Kiệt giãy giụa như vậy, anh ta giống như rất thống khổ, bị đùa bỡn nhưng không làm được gì cả.
Nguyễn Ngọc Hoàn đau lòng nhìn con mình, nước mắt không nhịn được tràn mi, bà ta vội vàng đở con mình dậy.
Trương Thiến Thiến đứng ngây người, cô ta muốn bước lên nhưng lại không dám.
Trần Tử Huyên cúi đầu bước nhanh trở lại xe, ông cụ Nguyễn nhìn tài xế một cái, xe lập tức khởi động rời đi.
Bên trong xe có chút an tĩnh đè nén, tâm trạng của ông cụ Nguyễn không tốt, Trần Tử Huyên cũng trầm mặc nhìn ra cửa kính xe.
“Ông nội, thật ra thì mới vừa rồi cháu...” Trần Tử Huyên nhìn những ngọn đèn đường lao vùn vụt ngoài cửa xe đã sáng lên, đột nhiên mở miệng nói một câu.
Cô có nắm chắc mới xông tới cứu anh ta, cũng không phải là tình xưa lại cháy gì cả.
“Tử Huyên, trong lòng cháu thích ai, tự mình nghĩ cho rõ ràng.” Ông cụ Nguyễn trầm giọng mở miệng cắt đứt lời cô.
Câu này khiến Trần Tử Huyên rũ mắt, đáy mắt cũng thêm phần nặng nề...