“Tôi biết anh rất tức giận, đừng cúp máy!” “Tôi thực sự không biết là ai đã cứu tôi... Tôi không có để lại Nguyễn Chi Vũ ở hiện trường vụ tai nạn. Tôi không phải không quan tâm đến sống chết của anh ấy, tôi rất muốn biết bây giờ anh ấy thế nào. Lê Hướng Bắc, tôi cầu xin anh, xin hãy nói cho tôi biết...”
Trần Tử Huyên cầm điện thoại di động, sốt ruột nói.
Quan hệ giữa cô và Lê Hướng Bắc cũng coi như có quen biết, nhưng tất cả đều được thành lập dưới điều kiện là Nguyễn Chi Vũ tiếp nhận cô, mà bây giờ...
Cô biết mình không nên quấy rầy Lê Hướng Bắc, nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, cô không biết phải hỏi ai cả.
Giọng nói của Lê Hướng Bắc ở đầu dây bên kia lạnh lùng, hờ hững nói: “Trần Tử Huyên, hiện tại tôi không có tâm trạng đoán xem ai là người hỗ hoa sứ giả cho cô. Bây giờ tập đoàn nhà họ Nguyễn đang vô cùng rối ren, cô tốt nhất nên đàng hoàng ở lại bệnh viện, không có ai rảnh rỗi mà để ý đến cô đâu!”
Lê Hướng Bắc nói xong, sắc mặt lạnh lùng cúp điện thoại.
“Tôi phải đến Mỹ tìm Nguyễn Chi Vũ!” Cô đột nhiên hét lên.
Lê Hướng Bắc cầm điện thoại, vẻ mặt sửng sốt.
Sau đó anh ta đen mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trần Tử Huyên, cô nên biết điều đi, nếu không phải là vì Nguyễn Chi Vũ, cô bây giờ còn không có tư cách nói chuyện với chúng tôi đâu. Đừng lãng phí thời gian của tôi!”
Lời nói của anh ta rất trực tiếp, và cũng rất tàn nhẫn.
Trần Tử Huyên mím chặt môi, dưới đáy mắt hiện lên một cảm giác tự ti.
Quả thực... Nếu không phải là vì Nguyễn Chi Vũ, Lê Hướng Bắc, Bùi Hạo Nhiên và những người khác làm sao có thể để ý đến phản ứng của cô cơ chứ.
“Tôi biết anh ấy đang ở một bệnh viện tư nhân tại Seattle, Mỹ... Tôi sẽ tự đi.”
Cuối cùng, cô ấy buông một tiếng thì thầm, giọng điệu nặng nề cắn chặt môi, mang theo sự cố chấp nói.
Chuyện cô muốn làm, không cần phải cầu xin bọn họ, cô cũng có thể tự làm được.
“Trần Tử Huyên, tôi nói cô ở lại trong nước, cô có nghe không. Có phải cô muốn tiếp tục gây phiền phức cho chúng tôi đúng không, cô cho rằng hiện tại chúng tôi chưa đủ loạn sao!” Lê Hướng Bắc tức giận điên lên, chửi bới vào điện thoại.
“Tại sao tôi lại gây phiền phức cho các anh chứ, tôi chỉ muốn đi gặp anh ấy, tôi chỉ muốn đi gặp anh ấy mà thôi...”
Trần Tử Huyên kích động đến mức đỏ cả mắt, cao giọng hét lên.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ngây ngốc ở bệnh viện, thật sự rất buồn bực. Cô muốn rời đi nhưng vệ sĩ ở bên ngoài lại chặn lại, cô cố gắng hỏi thăm về tin tức của Nguyễn Chí Vũ nhưng bọn họ đều phớt lờ.
Cô rất lo lắng cho anh, rất muốn biết bây giờ anh thế nào, rất muốn...
Cô ngồi trên chiếc giường bệnh này, khăn trải giường màu trắng của bệnh viện có mùi thuốc khử trùng, vách tường, trần nhà đều màu trắng, ngay cả cánh cửa khóa chặt trước mặt cũng có màu trắng. Cô cứ như vậy bị sắp xếp ở một nơi lạnh lẽo trắng xóa như vậy.
“Lê Hướng Bắc, tôi biết mình vô dụng, tôi không thể giúp được gì, nhưng tôi bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho anh. Anh có thể để tôi đi Mỹ được không?”
Cô giữ chặt điện thoại, cúi đầu, nước mắt trượt dài trên gò má, thấp giọng thì thào cầu xin anh ta.
Cô không thích khóc, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại rất sợ hãi bất an.
Càng không biết tin tức gì, cô lại càng hoảng sợ.
“Trần Tử Huyên, cậu ấy vì cứu cô mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Mở cái đầu óc heo chết tiệt của ra đi, chúng tôi không thể để cho cô xảy ra chuyện gì được!” Lê Hướng Bắc cực kỳ tức giận nói.
“... Là cô tự nói muốn đi Mỹ đấy nhé, vậy nếu như có chuyện gì xảy ra với cô thì cũng không liên quan gì đến tôi cả!”
Bíp bíp bíp... Lê Hướng Bắc cúp điện thoại.
Vẻ mặt Lê Hướng Bắc trầm xuống, biểu cảm phức tạp, mới vừa rồi anh ta nghe được giọng nói vừa luống cuống vừa gấp gáp của cô, hình như còn nghe thấy tiếng cô khóc...
Đáng ghét thật!
Tất cả đều là do Nguyễn Chi Vũ đã nuông chiều cô thành cái tính tình đó!
Cậu ấy vì cứu cô mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần... Chúng tôi không thể để cho cô xảy ra chuyện được.
Đầu óc của Trần Tử Huyên có chút đờ đẫn nhìn điện thoại đã bị cúp, bên tai rõ ràng vang lên lời nói tức giận vừa rồi của Lê Hướng Bắc.
Có một số cảm giác, dù cô có cảnh cáo bản thân thế nào đi nữa thì cũng không có cách nào bỏ qua cả.
Cô biết Nguyễn Chi Vũ rất tốt với cô... Chỉ là cô thật sự không thể với cao nổi, cô không dám nghĩ tới...
Cô hít một hơi thật sâu, bật dậy khỏi giường bệnh, thay đồng phục bệnh nhân, sau đó thu dọn đồ đạc để đi Mỹ.
Là sự tự ti hèn mọn của cô, lẽ ra cô không nên cố tình phớt lờ dụng tâm của anh, giờ phút này cô rất xấu hổ cùng áy náy.
“Nguyễn Chi Vũ, anh nhất định phải khỏe lại.”
Cô thẫn thờ thu dọn đồ đạc, lẩm bẩm nói.
Lỡ như anh thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy phải làm sao bây giờ...
“Chi Vũ phẫu thuật thành công rồi, tình trạng của cậu ấy đã ổn định.”
Trần Tử Huyên thấp thỏm lo lắng chờ ở bệnh viện nửa ngày, khoảng 10 giờ tối, Lê Hướng Bắc sau khi đã làm xong việc trên tay mới có thời gian đến tìm cô.
Nhưng khi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng buồn bã không có tinh thần của Trần Tử Huyên, Lê Hướng Bắc không khỏi nóng nảy, hừ một tiếng.
“Trần Tử Huyên, đừng bày ra dáng vẻ quái quỷ này, Chi Vũ nhìn thấy lại cho rằng tôi bắt nạt cô đấy!”
“Nguyễn Chi Vũ anh ấy đã tỉnh lại rồi sao?” Biểu cảm của Trần Tử Huyên vô cùng kích động.
Lê Hướng Bắc đen mặt trừng mắt nhìn cô, nói: “Không có.”
“Chi Vũ bị thương rất nặng! Thật sự cảm tạ hộ hoa sứ giả của cô thấy chết mà không cứu mà, Chi Vũ đã mất rất nhiều máu, trên người còn gãy xương và nhiều vết thương khác, tạm thời cậu ấy vẫn còn chưa tỉnh.” Lê Hướng Bắc bực tức nói ra những lời này.
Mặc dù anh ta không biết ai đã âm thầm cứu Trần Tử Huyên, nhưng đối phương thật sự quá thất đức. Biết rõ trong vụ tai nạn xe cộ đó còn có người khác bị thương, tuy nhiên chỉ đưa Trần Tử Huyên đi bệnh viện, còn đối với những người khác lại thấy chết mà không cứu.
“Lê Hướng Bắc, nếu như tôi có thể lựa chọn, tôi thật sự hy vọng người được đối phương cứu là Nguyễn Chi Vũ...” Giọng cô nhỏ dần, mang theo vẻ bi thương.
Trên mặt của Trần Tử Huyên không có quá nhiều ưu tư, trực tiếp cầm túi hành lý đơn giản đi ra khỏi phòng bệnh.
Lê Hướng Bắc đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, vẻ mặt của anh ta nhất thời hơi ngạc nhiên.
Anh ta khẽ nhíu mày, mím chặt môi, không nói thêm gì nữa, rồi cùng cô bước ra khỏi bệnh viện. Tuy trời đã khuya nhưng bọn họ đều muốn đến Mỹ càng sớm càng tốt.
Trông có vẻ cô thật sự rất lo lắng cho Nguyễn Chi Vũ?
Hai người họ ngồi xe một đường chạy thẳng đến sân bay quốc tế ở thành phố A, đèn đêm hai bên đường sáng rực lui về phía sau, Trần Tử Huyên nghiêng đầu nhìn, đôi mắt nặng trĩu suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lê Hướng Bắc hơi nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng cùng đôi mày thanh tú đang nhíu chặt lại của cô.
“Tai nạn lần này của Chi Vũ vốn dĩ không nghiêm trọng đến như vậy, chủ yếu là do vết thương cũ của cậu ấy ảnh hưởng...” Anh ta đột nhiên lên tiếng.
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói của anh ta, lập tức nghiêng đầu nhìn.
Biểu cảm của Lê Hướng Bắc có hơi do dự, không muốn nói quá nhiều: “Sáu năm trước, Chi Vũ cùng một người bạn khác bị tai nạn xe cộ, cả hai người đều bị thương nặng... Tuy sau đó Chi Vũ đã xuất viện, nhưng vết thương cũ của cậu ấy vẫn luôn tái phát, cho nên cô cũng sẽ thường thấy cậu ấy bị đau nửa đầu sau khi thức đêm dầm mưa, Cậu ấy rất đau đớn, nhưng lại không thích uống thuốc giảm đau, mỗi lần như vậy đều cố gắng tự mình chống đỡ vượt qua mà thôi... “
Trần Tử Huyên rất ít khi nghe thấy chuyện trước kia của Nguyễn Chi Vũ, sắc mặt của cô hoảng hốt, theo bản năng hỏi lại: “Tại sao sáu năm trước anh ấy lại bị tai nạn xe cộ...”
“Chuyện này cô đừng có hỏi.” Lê Hướng Bắc nhớ lại chuyện trước kia, biểu cảm có hơi buồn bực.