Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 185: Chương 185: Vóc dáng thon thả




Buổi trưa, nữ giúp việc cố ý gọi Trần Tử Huyên đến nhà chính dùng bữa, cô hơi không vui, nhà họ Nguyễn ngoài bữa sáng nhất định phải cùng ăn ra thì không còn quy tắc nào khác. Trần Tử Huyên nghĩ, có lẽ là bảo cô tới ăn cùng.

“Trần Tử Huyên, cô thật sự ngày càng béo lên rồi, ha ha ha...”

Cô không tình nguyện đi tới nhà chính, từ phía xa đã nghe thấy tiếng trêu chọc của tên cà lơ phất phơ Lê Hướng Bắc, hơn một tháng không gặp, họ Lê này vẫn bỉ ổi như thế.

Trần Tử Huyên nghiêm mặt lườm anh ta.

Trước đây chắc chắn cô sẽ không khách sáo với anh ta, mà thuần thục mắng họ Lục này tan tác, nhưng bây giờ... cô cúi đầu nhìn dáng vẻ mập mạp của mình, tay không nhịn được bấu vào eo mình, vẻ mặt cực kỳ căm uất.

Eo, eo ở đâu chứ, bây giờ cô đã béo đến nỗi không còn eo nữa rồi.

Nguyễn Chi Vũ rất tự nhiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh, anh đã sớm quen với việc cãi vã của bọn họ, nên không để tâm cho lắm, hơn nữa Lê Hướng Bắc tới, cô sẽ hoạt bát hơn.

Nhưng bây giờ Trần Tử Huyên lại nghiêm mặt, rất buồn rầu, thật sự không được vui cho lắm.

Phụ nữ căm hận nhất là người khác nhắc đến chữ “béo” này, vì một chữ xuyên qua tim.

Nhất là người đàn ông nhà mình còn ưu tú vóc dáng nổi trội, mấy người phụ nữ ở bên ngoài như mắc bệnh mê trai, nhìn chòng chọc anh.

Trần Tử Huyên ngồi dịch qua, cách xa cậu chủ Nguyễn một tý.

Rồi cô cam chịu hét lên: “Nguyễn Chi Vũ, anh đừng để ý đến em, đợi em béo thành quả bóng rồi thì anh có thể đi tìm người thứ ba xinh đẹp hơn.”

Rất nhiều minh tinh người mẫu không chịu sinh con khi còn trẻ vì sợ phát tướng, nói thật, đối với phụ nữ yêu cái đẹp thì sinh con cũng trả giá rất lớn.

Nguyễn Chi Vũ thấy cô đùa bỡn tùy hứng thì bật cười thành tiếng.

“Như vậy rất tốt.”

Tay anh men theo sợi tóc ở giữa cổ cô, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo lướt qua làn da ở cổ cô, sau khi Trần Tử Huyên mang thai, có lẽ là vì hormone nên da cô ngày càng trở nên mềm mịn.

“Tốt cái gì mà tốt, anh đừng tưởng em không biết mấy người đàn ông xấu xa các anh đang nghĩ gì nhé?”

Trần Tử Huyên đã sớm kháng nghị vô số lần với cậu chủ Nguyễn rằng cô không muốn ăn nhiều đồ bổ như vậy, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại đơ mặt cầm đồ bổ thai tới nói chuyện, còn mặt dày vô liêm sỉ để tay ở trước ngực cô nói chỗ này lớn hơn một vòng thì sờ vào sẽ có cảm giác đầy đặn hơn.

Sờ vào em gái nhà anh!

“Em mặc kệ, đợi sau khi em sinh con xong, anh phải mau chóng mời chuyên gia dinh dưỡng tới lập ra một số phương án để lấy lại vóc dáng sau sinh, bây gờ em đã béo đến mức tự ti rồi...”

Lê Hướng Bắc không nhịn được nữa mà ôm bụng cười to: “Trần Tử Huyên, cô đã biết hai chữ tự tin viết như thế nào rồi à, ha ha ha... Da mặt cô dày như thế, cô mà tự ti thì trên đời này không ai không tự ti...”

“Hơn nữa tôi thấy cô chính là Dương quý phi chuyển thế, mệnh cách yêu phi hại nước hại dân là số mạng của Trần Tử Huyên cô đấy, nên cô hãy thuận theo đi, chắc chắn cân nặng của cô sẽ tăng vọt...”1

Gì mà yêu phi hại nước hại dân?

Hai mắt Trần Tử Huyên bốc lửa, cô cau mày, hét về phía cậu chủ Nguyễn ở bên cạnh: “Cho dù tuyệt thực em cũng phải gầy.”

Một là gầy, hai là chết.

Đây chính là quy tắc cơ bản của chủ nghĩa con gái ngày nay.

Nguyễn Chi Vũ vốn định để mặc cô ầm ĩ, nhưng vừa nghe thấy từ tuyệt thực này, anh liền trầm mặt, khóe mắt lạnh lùng lườm Lê Hướng Bắc.

Lê Hướng Bắc nhất thời cảm thấy lạnh sống lưng, sợ đến mức không cười nổi nữa.

Anh ta nhìn Trần Tử Huyên như thể thật sự lo lắng về vấn đề lấy lại vóc dáng sau sinh, khí thế của người đàn ông ngồi cạnh cô quá lớn, khiến trái tim cậu Lục run rẩy, nếu anh ta không nói chút gì đó để an ủi yêu nữ này thì anh ta cảm thấy mình sẽ bị xui xẻo.

Anh ta hắng giọng rồi giảng đạo rất trái lương tâm: “Thật ra mấy người đàn ông chúng tôi chỉ nhìn người phụ nữ bên ngoài mới cảm thấy mang giày cao gót, ngực nở eo thon, vóc dáng thướt tha là người đẹp, dù sao đó cũng là phụ nữ của người ta, nên yêu cầu hà khắc thế nào cũng chẳng sao. Còn người phụ nữ của mình thì khác, nếu để người của mình giày vò như vậy chúng tôi sẽ đau lòng, nên đầy đặn một tý ôm vào sẽ thoải mái hơn...”

Trần Tử Huyên được người đàn ông ở bên cạnh vuốt lông, nhưng vẫn rất bất mãn lườm cậu Lê: “Hừ, sao tôi thấy anh đổi nhiều bạn gái như vậy mà không có ai béo thế?”1

“Hết cách rồi, tôi vẫn chưa tìm thấy vợ của mình.”

Nghe cậu Lê bịa chuyện nói mò, Trần Tử Huyên tức giận lườm anh ta, thấy mấy người quản gia vẫn đang bận rộn bày ghế và chén dĩa ở trong phòng ăn, xem ra người vẫn chưa tới đông đủ, bình thường ngoài bữa sáng ra thì mấy người ông cụ sẽ không tới đây ăn, thế thì còn ai?

Trần Tử Huyên tò mò nhìn xung quanh, rồi nhàm chán tán gẫu: “Lê Hướng Bắc, anh có yêu cầu gì về vợ của mình?”

Dù gì cũng đang đợi người, Lê Hướng Bắc cũng rất nhàm chán, nên nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát: “Thật ra cũng không có yêu cầu gì... nhưng ngực phải lớn.”

“... Ngực lớn.” Trần Tử Huyên cầm quả táo trên bàn lên rồi ném thẳng về phía sắc lang đó.

“Chi Vũ, cậu mau quản vợ cậu lại đi...”

“Ui cha, Trần Tử Huyên chết tiệt, cô đừng tưởng có Chi Vũ ở đây thì tôi không dám đánh trả nhé...”

Lê Hướng Bắc khóc la om sòm, vầng trán điển trai đó đã bị đập đến mức sưng vù, hai người ầm ĩ với khí thế ngút trời, khiến phòng khách nhà chính ồn áo náo động.

Chủ nhân nhà họ Nguyễn có tính cách lạnh lùng nghiêm nghị trầm ổn, tất nhiên sẽ không thích tiếng ồn ào thế này, nữ giúp việc đứng im ở hai bên nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp, không ai ở nhà họ Nguyễn dám tùy ý ồn ào như vậy, nhưng xem ra cậu chủ của bọn họ cũng không để tâm cho lắm.

Nguyễn Chi Vũ tiện tay cầm quả táo thay cho người phụ nữ ở trong lòng, thấy cô chui vào ngực mình cười đến mức tùy ý như thế thì cũng vui vẻ cười ra tiếng.

Lê Hướng Bắc tuyệt vọng, tên trọng sắc khinh bạn này lại để mặc vợ mình ức hiếp anh em của mình, hơn nữa lần này còn muốn làm đồng lõa.

Đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp.

Lê Hướng Bắc sáng mắt, cảm thấy mình đã nhìn thấy tia hy vọng.

Ông cụ Nguyễn chống gậy, từng bước đi về phía bọn họ, đôi mắt vẩn đục nhìn lướt qua mấy người trẻ tuổi ‘càn rỡ’ này, vẻ mặt nghiêm nghị, không nhìn ra được đang vui hay đang giận.

Có lẽ là vì gần đây ông cụ cố ý duy trì khoảng cách với Trần Tử Huyên, nên cô duỗi thẳng người, nhanh chóng trở nên quy củ.

“Mang đồ ăn lên đi!” Ông cụ Nguyễn không nhìn bọn họ nữa mà dứt khoát căn dặn.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Chi Vũ nhất thời vụt tắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng như thường, tự nhiên ôm lấy người phụ nữ ở bên cạnh, rồi đi thẳng về phía phòng ăn.

Trần Tử Huyên không phát hiện ra nụ cười của Nguyễn Chi Vũ đặc biệt đến cỡ nào, bởi vì lúc anh ở bên cô thường bị tức đến mức không thể trách mắng, cuối cùng thường là cô nhận sai, Nguyễn Chi Vũ giận dữ nhìn chằm chằm cô, vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng ban nãy Hạ Vân Lệ rất nhạy cảm chú ý tới nụ cười đơn thuần của Nguyễn Chi Vũ.

Nguyễn Chi Vũ có vẻ ngoài điển trai, khí chất lạnh lùng cao quý, nhưng lúc anh cười lên thật sự rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt nhìn đối phương cũng lộ ra chút cưng chiều.

Nhưng anh chưa bao giờ thuộc về cô ta.

“Hạ Vân Lệ...” Trần Tử Huyên phát hiện Hạ Vân Lệ vẫn còn ở lại nhà họ Nguyễn thì hơi ngạc nhiên.

“Hôm nay Tiểu Lệ tới đây để trò chuyện với Chi Nghiên, cô đúng là suốt ngày đoán mò.”

Lê Hướng Bắc đi qua người cô, thấy Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm người ta thì khẽ nói một câu với cô.

“Anh... chị dâu.” Nguyễn Chi Nghiên rụt rè gọi.

Nguyễn Chi Nghiên không có quan hệ máu mủ gì với Nguyễn Chi Vũ, mà chỉ con gái nuôi, tính cách cô ta rất hướng nội, bác sĩ còn bảo cô ta hơi tự kỷ, ngoài thời gian dùng bữa sáng, Trần Tử Huyên cũng hiếm khi tiếp xúc với cô ta, nghe nói cô ta chỉ thích đi theo chơi với Hạ Vân Lệ.

Hạ Vân Lệ đóng góp rất lớn cho nhà họ Nguyễn, việc công hay tư đều nhúng tay vào.

Nghĩ đến đây, Trần Tử Huyên hơi chua xót, hóa ra cô tới nhà chính dùng bữa là để tiếp công thần Hạ Vân Lệ này.

Mẹ chồng Giang Hoa Nhân luôn nảy sinh bất mãn với cô cũng tới dùng bữa, rõ ràng Giang Hoa Nhân rất có thiện cảm với Hạ Vân Lệ, bữa cơm này bọn họ hòa thuận nói cười vui vẻ.

Trần Tử Huyên cũng biết đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cô phát hiện ra mình không chen lọt đề tài của bọn họ, đành phải từ bỏ, ăn nửa bát cơm, nữ giúp việc cố ý hầm một bát canh gà nhân sâm cho cô, nhưng cô nhìn thấy táo đỏ nổi trong canh thì không muốn động đũa cho lắm.

Cô kén ăn, hễ có món nào nấu với táo đỏ và lê thì cô đều không ăn.

Lúc cô đang do dự, không biết hôm nay ông cụ đang ngồi ở phía đối diện bị gì, mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, hại cô muốn từ chối nhưng lại không dám.

“Em để cho anh.” Người đàn ông ở bên cạnh đã sớm nhìn thấu cô rồi.

Trần Tử Huyên ngạc nhiên, rồi nhất thời kích động, thấy Nguyễn Chi Vũ oai phong lẫm liệt ăn từng quả táo đỏ kia, cô liền cảm động áp sát anh, rồi nói bừa một câu: “Nguyễn Chi Vũ, anh cực kỳ thích ăn táo đỏ nhỉ...”

Nguyễn Chi Vũ tức giận đến mức khẽ cười một tiếng.

Bầu không khí trên bàn ăn hơi yên tĩnh, Nguyễn Chi Vũ thích ăn táo đỏ hồi nào...

Từ chối món ăn, kén ăn thì thế nào, đều do Nguyễn Chi Vũ anh đồng ý nuông chiều người phụ nữ của anh.

Nguyễn Chi Nghiên hơi trợn tròn mắt, còn mấy người khác đã luyện thành thói quen nên không nói gì, mỗi người một suy nghĩ, rồi mọi người tiếp tục lặng lẽ ăn cơm.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.