Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 118: Chương 118: Yêu em, cũng là điều dễ hiểu




Trần Tử Huyên vẫn luôn ở trong phòng bệnh. Khoảng 7 giờ tối, bệnh viện đưa thức ăn đến.

Vì Nguyễn Chi Vũ mới vừa tỉnh dậy, không thể lập tức ăn uống ngay được nên anh cần phải truyền dịch dinh dưỡng, trong khi Trần Tử Huyên đang ăn cơm đạm bạc bên cạnh.

Vốn tưởng rằng phải trở về khách sạn lấy quần áo, nhưng Lê Hướng Bắc đã thu dọn hết hành lý của cô rồi gửi qua đây. Trông có vẻ muốn cô ở bệnh viện cùng với Nguyễn Chi Vũ đây.

Trần Tử Huyên nhận hành lý từ y tá đưa đến, biểu cảm có hơi do dự.

Mà người đàn ông nằm trên giường bệnh tinh thần cũng tốt hơn nhiều, anh đang chăm chú nhìn về phía cô.

Tựa như đang xem thử cô muốn đi, hay là muốn ở lại....

Trần Tử Huyên không nói gì, cầm một bộ quần áo mới lên, đi thẳng vào phòng tắm.

Người đàn ông ở giường bệnh kia vốn dĩ định mở miệng nói “nếu muốn đi thì cứ đi đi“. nhưng không biết có phải là vì hôm nay quá mệt mỏi hay không mà anh lại không thể nói ra lời.

Căn phòng bệnh vô cùng rộng rãi, phía đối diện giường của Nguyễn Chi Vũ có một chiếc giường đơn nhỏ.

Trần Tử Huyên chạy đi hỏi y tá một bộ chăn gối sạch sẽ, dọn dẹp một chút sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

“Nguyễn Chi Vũ, có chuyện gì anh nhớ gọi tôi nhé.”

Trước khi ngủ, cô vô cùng cẩn thận nhắc nhở dặn đi dặn lại anh.

Anh nhìn cô ở giường đối diện, nhướng mày, trong mắt hiện lên một vài cảm xúc mâu thuẫn, cho đến khi nhìn thấy cô nhắm mắt lại, thở đều, anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là vợ của anh...

Đến bao giờ vợ của anh mới có thể quan tâm đến anh giống như những người khác đây...1

Ánh đèn trong phòng mờ tối, Nguyễn Chi Vũ nghiêng đầu nhìn gương mặt quen thuộc ở phía đối diện. Trong đầu chợt nghĩ đến dáng vẻ giận dữ hôm nay của ông nội.

... Không thể để cho bọn họ biết được.1

“Dù có viển vông đến thế nào đi nữa, thì đó cũng là của mình.”

Nửa đêm anh chợt thức giấc, vết thương trên người của Nguyễn Chi Vũ vẫn còn hơi nhức nhối, có lẽ là vì thích bị ngược đây.

Có phải tất cả đàn ông đều có khuynh hướng thích bị ngược đãi vậy không nhỉ, rõ ràng có thể tìm được một người ngoan ngoãn nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác lại thích cô ấy.

Cuối cùng anh không khỏi cười nhẹ một tiếng.

Khép mắt lại, trong căn phòng rộng rãi yên tĩnh, không hề lạnh lẽo chút nào cả.

Ngày hôm sau, Trần Tử Huyên cố ý đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động, dậy thật sớm.

Để tránh bị Lê Hướng Bắc nói rằng cô không biết quan tâm, Trần Tử Huyên vội vàng rửa mặt, sau đó bắt đầu hầu hạ Nguyễn Chi Vũ.

“A, đã nói đừng lộn xộn mà, anh không thể nhịn một chút sao, những vết thương này trên người anh rất nghiêm trọng đấy...”

Trong phòng bệnh truyền đến giọng nói đầy tức giận của Trần Tử Huyên, cuối cùng, có vẻ như cô không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp: “Rồi, rồi, để tôi giúp anh cởi quần áo...”

Khoảng 8 giờ sáng, Lê Hướng Bắc và những người khác đến thăm Nguyễn Chi Vũ, nhưng khi bọn họ nghe thấy âm thanh kỳ lạ bên trong phòng, bèn nhanh chóng mở cửa, bước chân vội vàng đi vào.

“Trần Tử Huyên, cô, cô đang làm gì vậy?”

Lê Hướng Bắc hơi ngẩn ra, ánh mắt sáng quắc nhìn hành động mập mờ của hai người trên giường bệnh kia.

Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng nói, lập tức quay đầu nhìn về phía bọn họ, hai má chợt đỏ bừng lên, mà tay cô vẫn còn đặt trên quần của người đàn ông...

Cảnh tượng này thật sự vô cùng xấu hổ.

“Cô vụng về như thế lỡ làm Chi Vũ bị thương thì thế nào!”

Sau đó Giang Hoa Nhân nhanh chóng bước vào, bất mãn trừng mắt nhìn Trần Tử Huyên.

Trần Tử Huyên hơi căng thẳng khi bị mẹ chồng quát lên, đành nhanh chóng buông tay ra, lẳng lặng đứng ở mép giường bệnh, không dám lộn xộn nữa.

“Trần Tử Huyên, cô đang làm gì vậy?”

Lê Hướng Bắc mặt đầy vẻ sụp đổ, ông cụ còn nói để cô chăm sóc cho Nguyễn Chi Vũ, nếu cứ tiếp tục dày vò như vậy sẽ lành ít dữ nhiều mất.

“Tôi, tôi chỉ muốn giúp anh ấy...”

“Có phải Chi Vũ muốn đi tắm không?”

Hạ Vân Lệ cũng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, biểu tình có chút lúng túng quay đầu đi.

“Đúng, là tại Nguyễn Chí Vũ hết, anh ấy ầm ĩ đòi tắm cho được.”

Trần Tử Huyên cảm thấy Hạ Vân Lệ này thật tinh ý, cô vừa nói vừa tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Biểu cảm của Hạ Vân Lệ hơi giật mình khi thấy cô trực tiếp trách móc Nguyễn Chi Vũ như vậy.

Ngược lại đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người... thân mật với anh ấy như vậy.

“Động tác nhanh nhẹn lên nào.”

Nguyễn Chí Vũ làm như không thấy vẻ mặt giận dỗi của Trần Tử Huyên, thay vào đó rất bình tĩnh thúc giục một tiếng.

Quay đầu lại, anh có chút không vui trực tiếp đuổi người: “Đi ra ngoài hết cho tôi.”

“Chi Vũ, những chuyện này nên để hộ lý chuyên nghiệp hỗ trợ, cô ta cái gì cũng không...” Giang Hoa Nhân tiến lên một bước, vừa mở miệng đã chối bỏ Trần Tử Huyên.

Lê Hướng Bắc cũng có cảm giác như vậy, nói: “Trần Tử Huyên à, cô đừng gây rắc rối cho Chi Vũ nữa, cậu ấy bị gãy xương đùi phải, nên để cho hộ lý chuyên nghiệp giúp...”

Mới nói được một nửa, Hạ Vân Lệ đã chú ý đến sắc mặt âm trầm của người đàn ông trên giường bệnh, trông giống như sắp nổi đóa lên. Cô ta vội vàng kéo cánh tay của Lê Hướng Bắc bảo anh ta đừng nói nữa.

“Gọi hộ lý? Không được, anh ấy sẽ nổi giận đấy.”

Trần Tử Huyên là người đầu tiên phản bác.

“Nguyễn Chi Vũ là một con rùa lông, không cho ai đụng vào anh ấy đâu, giống hệt như con gái nhà người ta õng ẹo vậy, vô cùng khó hầu hạ...” Cô nói với bọn họ một cách nghiêm túc.1

Lê Hướng Bắc và những người khác đều ngây ngẩn cả người.

“Lập tức đi ra ngoài...”

Người đàn ông rùa lông trên giường bệnh kia cao giọng hét lên, lần này không biết là đang giận ai.

“Trần Tử Huyên, em nói ai õng ẹo hả!”

Biểu cảm của Lê Hướng Bắc và những người khác vô cùng kỳ quái, mà lúc đóng cửa lại, còn nghe thấy Nguyễn Chi Vũ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

“Nếu như Chi Vũ có bị cao huyết áp, vậy thì cũng nhờ công lao của vợ cậu ấy cả.” Lê Hướng Bắc đứng ở ngoài cửa, có hơi chán nản nhổ nước bọt.

Hạ Vân Lệ ngượng ngùng cười một tiếng, cô ta đã quen biết Nguyễn Chi Vũ hơn mười năm, đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh 'mất bình tĩnh' mà trách mắng một người phụ nữ như vậy.

“Không ngờ Chi Vũ lại thích dáng vẻ này...”

Thời bọn họ còn đi học cùng nhau, mọi người luôn nói đùa về việc thiếu gia nhà họ Nguyễn có tính cách lạnh lùng như vậy sẽ thích người phụ nữ như thế nào. Mặc dù bên cạnh anh không thiếu những người phụ nữ đẹp, nhưng để xứng với anh thật sự không dễ chút nào.

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc vô cùng tuyệt vọng, nói: “Khẩu vị của Chi Vũ thật là...”

Từ nhỏ anh ta đã ngưỡng mộ Nguyễn Chi Vũ cả về năng lực lẫn nhân phẩm, nhưng thế nào mà ánh mắt của anh lại thấp như vậy chứ... Phải mất một thời gian dài anh ta mới có thể chấp nhận được Trần Tử Huyên, người chị dâu không đáng tin cậy này.

“Tại sao ông nội lại để cho nó cưới một người phụ nữ vô dụng như vậy chứ!”

Giang Hoa Nhân cũng đang đứng ngoài phòng chờ, mặt mũi tối sầm lại, tức giận chửi bới.

Nghe thấy lời mắng của Giang Hoa Nhân, Lê Hướng Bắc nhướng mày nhìn về phía Giang Hoa Nhân, mẹ của Nguyễn Chi Vũ, người vẫn luôn sống ở Mỹ từ sau khi cha cậu ấy qua đời. Dù đã lâu không gặp, nhưng trông bà ta vẫn quý phái như vậy.

Mặc dù mấy người bọn họ đều không thích mẹ của Nguyễn Chi Vũ lắm, nhưng Giang Hoa Nhân hình như rất bài xích Trần Tử Huyên, là một loại chán ghét xuất phát từ nội tâm.

“Cô ấy cũng không phải là người vô dụng.” Lê Hướng Bắc tùy ý nói một câu: “Tính tình Trần Tử Huyên rất thẳng thắng, cô ấy cũng vô cùng đơn giản, từ nhỏ Chi Vũ đã chịu nhiều áp lực, xưa nay cậu ấy rất ghét những người phụ nữ có tâm cơ nặng nề...”

Một câu cuối cùng kia, Lê Hướng Bắc nhấn mạnh, có ý tứ mơ hồ gì đó.

Nguyễn Chi Vũ thích người phụ nữ như Trần Tử Huyên cũng là điều dễ hiểu.

Mà Giang Hoa Nhân ngược lại chợt thay đổi sắc mặt, mím môi không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.