Một tuần nay, mỗi lần Trần Tử Huyên đi ngang qua thư phòng luôn dùng ánh mắt phức tạp trợn trừng nhìn cánh cửa thật dày kia, cô muốn đi vào. Hồ sơ cũ trong thư phòng khiến cho đáy lòng cô đầy rẫy các loại suy đoán.
Nhưng cô vẫn luôn không có cơ hội.
Nghe nói kỷ niệm năm mươi năm của tập đoàn Nguyễn Chi Vũ cũng vô cùng bận bịu, mấy ngày nay cô nhìn thấy đám người Lê Hướng Bắc cũng thường xuyên tới đây, mấy người bọn họ ở trong thư phòng trao đổi tới rất khuya mới rời đi.
“Lễ khai mạc công ty mới ở Venice tôi sẽ không đến dự...”
Bọn họ mới vừa dùng xong điểm tâm, điện thoại di động của Nguyễn Chi Vũ bắt đầu bận rộn vang lên.
Đầu bên kia điện thoại vang lên một tiếng báo cáo, sắc mặt Nguyễn Chi Vũ khó coi, lạnh giọng mở miệng: “Chút chuyện nhỏ này cậu cũng không xử lý tốt!”
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng anh ẩn chứa tức giận thì không khỏi ngẩng đầu len lén quan sát anh.
Công ty bên kia dường như gặp phải một chút chuyện phiền phức, Nguyễn Chi Vũ đối với công việc cũng tương đối dễ giai, anh rất ít khi vì chuyện của công ty mà tức giận.
“Có phải đám người lão Chu...” Ngay cả ông cụ Nguyễn ngồi trên ghế salon cũng ngước mắt nhìn anh.
Nguyễn Chi Vũ giận tái mặt, cũng không trả lời ông cụ mà trực tiếp cúp điện thoại.
“Đám người Lão Chu dù sao cũng đã ngây người ở công ty ba mươi năm, làm gì cũng đừng quá tuyệt tình.” Ông cụ Nguyễn không rõ dặn đi dặn lại.
Vua nào thần ấy, bây giờ tập đoàn do Nguyễn Chi Vũ nắm quyền, chuyện của lão già đã về hưu này anh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Ông cụ Nguyễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Tử Huyên bên cạnh: “Tử Huyên, cháu có học khiêu vũ, tối nay là tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G, điệu nhảy mở màn cần cháu...”
“Cô ấy sẽ không đi.”
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Trần Tử Huyên hơi ngẩn ra, vẻ mặt có chút phức tạp, cô cúi đầu xuống không phản bác.
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G tất nhiên rất long trọng, điệu nhảy mở màn của tiệc rượu hẳn là do Nguyễn Chi Vũ và bạn gái anh mở màn.
Rõ ràng là bạn gái của Nguyễn Chi Vũ không phải là cô.
Bạn gái của anh chắc là Lưu Oánh Oánh.
Trần Tử Huyên ngồi với ông cụ một hồi rồi trở về phòng ngủ.
Cô cũng không phải quá chú ý người phụ nữ họ Lưu kia mà là gần đây Weibo của Lưu Oánh Oánh có đăng hình một bộ áo cưới từ ba năm trước, nó nhanh chóng trở thành đề tài hấp dẫn trong thành phố.
Bởi vì người đàn ông trong hình với gò má lạnh lùng 'mờ mờ ảo ảo' kia chính là cháu đích tôn tiếng tăm hiển hách của nhà họ Nguyễn, là Tổng giám đốc tập đoàn IP&G.
Truyền thông thật sự không dám đăng tin của Nguyễn Chi Vũ, cho nên lần này Lưu Oánh Oánh chủ động đăng lên ảnh cưới cũ 'mờ mờ ảo ảo' của cậu chủ nhà họ Nguyễn đã làm cho người ta tương đối khiếp sợ, còn có người suy đoán Lưu Oánh Oánh đã sớm gả vào nhà giàu có.
“Khó trách cô ghét tôi đến vậy.” Trần Tử Huyên ngồi ở trên giường vuốt điện thoại di động một hồi rồi nằm xuống ngẩn người nhìn về phía trần nhà.
Nếu như cô không bất ngờ mang thai đứa con của Nguyễn Chi Vũ thì cô nghĩ Lưu Oánh Oánh trở về đúng lúc, Nguyễn Chi Vũ nhất định sẽ cưới cô ta.
Trần Tử Huyên theo bản năng giơ tay phải vuốt ve bụng mình.
Đã mang thai ba tháng nhưng cô lại tương đối gầy, mặc dù mang hai đôi nhưng nhìn vào cũng không thấy rõ, có điều bàn tay cô có thể cảm nhận được sinh mạng nhỏ trong bụng.
“Bởi vì mang thai cho nên anh mới cưới mình.” Cuộc hôn nhân này đến cuối cùng cũng sẽ kết thúc, hơn nữa còn rất nhanh.
Nhớ tới Nguyễn Chi Vũ, cô không khỏi có chút buồn bã.
Sắc mặt Trần Tử Huyên kinh ngạc, cô vội vàng bò xuống giường, ép mình không được nhớ tới anh.
Mà lúc này điện thoại di động ở mép giường lại đột nhiên vang lên.
Trần Tử Huyên nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, là dì út Cố Như Yên của cô ở viện dưỡng lão gọi tới, cô lập tức ấn nút kết nối.
Cô còn chưa mở miệng, y tá ở đầu bên kia điện thoại đã nhanh chóng nói: “Cô Trần, ngày hôm qua dì út của cô đột nhiên té xỉu...”
“Bây giờ dì út của tôi như thế nào rồi, tại sao lại tự dưng té xỉu...” Trần Tử Huyên lập tức nóng nảy.
Cố Như Yên đã ở viện dưỡng lão đó hai năm, bác sĩ và y tá trong viện rất quen thuộc với bọn họ.
“Cô Trần, cô không cần quá lo lắng, dì Cố cũng không có gì đáng ngại, tôi chỉ theo quy định báo với cô một tiếng.”
“Ngày hôm qua cô nên báo cho tôi.” Trần Tử Huyên cũng không có ý trách cứ, cô chỉ là rất lo lắng.
“Ngày hôm qua dì Cố kiên quyết không cho chúng tôi liên lạc với cô... “ Giọng cô y tá có chút khó xử.
Nói xong, cô y tá thở dài một hơi, nói đúng sự thật cho cô biết: “Tôi cũng không rõ tình huống lắm, gần đây tình trạng thân thể của dì Cố chuyển biến tốt hơn rất nhiều, ngày hôm qua một mình dì ấy ở trong phòng bệnh xem ti vi lại đột nhiên hướng về phía tin tức giải trí mắng to, sau đó khí huyết xông lên rồi ngất đi...”
“Tin tức gì?” Khuôn mặt Trần Tử Huyên đầy mê ma.
“Dì đã biết chuyện con và Triệu Dịch Kiệt ly hôn!”
Cố Như Yên giành lấy điện thoại của y tá, giọng nói có chút tức giận: “Tử Huyên, chuyện con ly hôn tại sao lại giấu dì! Nếu như không phải dì nhìn thấy tin hôn lễ của Triệu Dịch Kiệt và tiện nhân họ Diệp kia trên tivi thì chắc cháu đã lừa gạt dì cả đời!”
Trần Tử Huyên nghe thấy giọng nói của Cố Như Yên thì có chút ngạc nhiên và mừng rỡ, song cũng rất áy náy.
“Con xin lỗi.” Cô chột dạ.
“Dì út, không phải con cố ý, chẳng qua là con...” Cô vội vàng giải thích, Cố Như Yên tính tình dịu dàng, rất ít khi nói chuyện bằng giọng lạnh lùng như vậy.
“Tử Huyên, con có biết tại sao dì lại tức giận không? Dì giận con không nói gì cho dì biết, dì giận trái tim dì không tốt liên lụy con.”
Giọng Cố Như Yên rất kích động, tay phải nắm chặt điện thoại: “Dì biết con lo lắng cho bệnh tình của dì, không dám nói với dì. Nhưng mà Triệu Dịch Kiệt tại sao lại ầm ĩ ly dị với con, tại sao nó lại lấy Trương Thiến Thiến, có phải hai chị em họ Diệp kia lại ước hiếp cháu, tìm cháu gây phiền toái hay không, chị của dì là bị bọn họ ép chết.”
Trần Tử Huyên nhớ tới mẹ tự sát thì cảm xúc dâng trào.
“Dì út, ba tháng trước con đã ly hôn, chuyện của con dì đừng nên quan tâm...” Cô trầm mặc một hồi mới thấp giọng kể: “Con đã không còn thích Triệu Dịch Kiệt nữa, anh ta cưới ai cũng không liên quan tới con.”
“Tử Huyên, dì biết mấy năm nay con gả vào nhà họ Triệu cũng không vui sướng gì, con không nói thì dì cũng biết.”
Giọng Cố Như Yên nhàn nhạt nhưng lại mang ưu thương: “Con đi theo dì rời khỏi nhà họ Trần chịu khổ, dì cũng không giúp được cho con cái gì, bây giờ dì chỉ sợ con vì bệnh của dì mà làm khổ mình.”
“Con không có...” Trần Tử Huyên gần như phản bác theo bản năng.
“Tử Huyên, đừng yêu những người con không nên yêu, con sẽ rất đau khổ, bình yên sống qua ngày cũng là một loại có phúc.” Cố Như Yên cũng không truy cứu nữa, chí là ánh mắt bà kiềm chế không nhớ lại, bà biết như vậy rất khô, không hy vọng cô cũng phạm sai lầm.
Trần Tử Huyên cầm điện thoại di động rũ mắt nhìn bụng mình.
“Con biết rồi.” Cô khẽ lên tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Trần Tử Huyên đầy phức tạp nhìn phòng ngủ xa xỉ rộng rãi và cả cái gối của anh trên giường.
“Nguyễn Chi Vũ.” Cô ở nhỏ giọng lẩm nhẩm cái tên này.
Trần Tử Huyên không thể không thừa nhận, muốn yêu người đàn ông như anh thật sự rất dễ dàng.
Có yêu hay không cô cũng không biết.
Có điều, chắc cô đã hơi thích anh một chút xíu, vô luận có chối bỏ như thế nào thì đúng là trong lòng cô có ý đến chuyện có liên quan tới anh.
Nguyễn Chi Vũ là người không nên yêu.
Cô sẽ không để cho mình lún quá sâu, cho dù thích cũng sẽ không nói ra.
Nguyễn Chi Vũ và Trương Thiến Thiến rốt cuộc có quan hệ gì, tại sao anh lại phải giúp Trương Thiến Thiến, chuyện này, cô rất để ý.
Ở trong phòng ngủ suy nghĩ một hồi lâu, cô đột nhiên đứng dậy, vẫn chưa từ bỏ ý định đi tới thư phòng bên kia.
Vặn chốt cửa một cái, khóa lại.
Tuần này, cô đã thử nhiều lần nhưng vẫn không có cơ hội đi vào.
Tối nay là kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G, trên dưới nhà họ Nguyễn đều rất vui mừng, ngay cả ông cụ Nguyễn và lão quản gia cũng tham dự, mà Trần Tử Huyên vẫn ở nhà, cô không đi bởi vì Nguyễn Chi Vũ đã nhấn mạnh rằng cô không cần tham dự.
Nguyễn Chi Vũ không thích cô đi ra cửa, có lẽ anh cảm thấy cô đi ra ngoài sẽ khiến anh mất thể diện.
“Trần Tử Huyên không tới sao?”
Tiệc rượu kỷ niệm của tập đoàn IP&G cử hành ở khách sạn Qua Đăng, người hoạt động từ thiện, thương nhân nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh đang ăn khách đều rối rít đến chúc mừng.
7 giờ tối, tiệc rượu vẫn chưa chính thức bắt đầu, Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên đã đến trước giờ đang uống rượu tán gẫu trong phòng bao riêng.
“Chi Vũ, cậu không cho cô ấy ra cửa sao?”
Lê Hướng Bắc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon ở đối diện một cái, sau đó đưa cho anh một ly rượu chát.
Nguyễn Chi Vũ nhận lấy rượu của anh ta nhưng lại trầm mặc không lên tiếng.
Lê Hướng Bắc nhún nhún vai, đối với việc anh không giải thích đã thành thói quen, có điều: “Chờ một hồi tiệc rượu chính thức bắt đầu cậu phải mở màn, tối nay ai là bạn nhảy của cậu?”
Thư ký, thiên kim tiểu thư, ngôi sao điện ảnh, phụ nữ bên trong hội trường ai nấy cũng đang mong đợi, chỉ cần Nguyễn Chi Vũ đồng ý thì anh không thiếu phụ nữ.
“Không phải là Lưu Oánh Oánh đó chứ?” Vẻ mặt Lê Hướng Bắc buồn rầu lầm bầm.
Lưu Oánh Oánh là bạn nhảy của Nguyễn Chi Vũ tối nay?
“Tiêu Kiệt mở màn.” Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nói một câu.
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm, ngay cả ông cụ Nguyễn và các đại cổ đông cũng tới, vậy mà Nguyễn Chi Vũ lại để cho Phó tổng tập đoàn nhảy điệu mở màn.
Nghe không quá phù hợp với lễ nghi quy củ, chỉ là Nguyễn Chi Vũ nói có thể thì sẽ có thể.
Kỷ niệm năm mươi năm của tập đoàn IP&G, Nguyễn Chi Vũ cũng không quá để ý, có điều cũng không có chuyện gì có thể khiến anh để ý.
Lê Hướng Bắc lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi Chi Vũ, gần đây Lưu Oánh Oánh liên tục nhận được thư uy hiếp nặc danh, có một bức là dùng máu viết...”
Lưu Oánh Oánh là nghệ sĩ dưới trướng anh ta, còn có chút quan hệ mập mờ với Nguyễn Chi Vũ cho nên Lê Hướng Bắc cũng chú ý hơn một chút.
“Chuyện của cô ta không cần nói với tôi.” Nguyễn Chi Vũ nhàn nhạt trả lời một câu.
Lê Hướng Bắc có chút bất ngờ, anh giống như không có hứng thú với chuyện của Lưu Oánh Oánh vậy.
“Tư liệu của nhà họ Trần tra tới đâu rồi?” Nguyễn Chi Vũ không đi để ý tới Lê Hướng Bắc, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác bèn hỏi Bùi Hạo Nhiên một câu.
Bùi Hạo Nhiên đang đang sử dụng máy vi tính xách tay, ngón tay thon dài thuần thục gõ gõ: “Tôi gửi tư liệu cho cậu.”
Nói xong, Bùi Hạo Nhiên nhìn Nguyễn Chi Vũ ở đối diện, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thật phải giúp Trần Võ Quyền?”
Cái gọi là nhà giàu nhất thành phố C, thật ra thì là khoảng nợ cao, nhà họ Trần nói muốn chuyển đổi mô hình, thật ra là muốn nhà họ Nguyễn dùng tiền cứu vớt họ.
“Xem tình huống, khoản tiền này cũng không ít đâu.”
Bùi Hạo Nhiên nhìn số liệu trong máy tính xách tay, không rõ ý hỏi một câu: “Chuyện này thật sự đáng giá không?”
“Doanh thu tổn thất cũng không chỉ là trước mắt, căn cơ của Trần thị bên kia cũng có thể coi là rất ổn.” Nguyễn Chi Vũ đột nhiên cầm ly rượu trên bàn lên đong đưa, mím môi hớp một ngụm.
“... Có một số việc, chỉ khi giữa hai người có quan hệ dây dưa thì mới có thể nắm lòng bàn tay.” Lời anh nói có ý ám chỉ, tựa như đang nói chuyện công, nhưng lại như ám chỉ một ít chuyện khác.
Lê Hướng Bắc mở to mắt nhìn anh, đáy lòng chỉ có một suy nghĩ, thật may mà anh ta không phải kẻ thù của Nguyễn Chi Vũ.
Bùi Hạo Nhiên lại cười một tiếng: “Tôi phát hiện Trần Võ Quyền hình như không quá cam tâm để cậu giúp đỡ.” Chuyện này thật là kỳ lạ.
“Có thể là sợ Chi Vũ.” Lê Hướng Bắc lầm bầm.
Từ khi Nguyễn Chi Vũ vào tập đoàn IP&G, anh chỉ dùng ba tháng lấy thủ đoạn hung ác tàn bạo tiến hành thay máu cho tập đoàn đến quốc to lớn này.
Bây giờ trong giới bất kể là người mới hay trưởng bối cũng đều rất kiêng kỵ Nguyễn Chi Vũ.
Bùi Hạo Nhiên biết Nguyễn Chi Vũ công khai khiêu khích, thâu tóm lợi ích của một nhóm người nên nhắc nhở: “Chi Vũ, tôi nghe nói tuần trước chi nhánh công ty ở Venice có huyết án, chú ý an toàn.”
Những người bị đuổi đến đường cùng kia chuyện gì cũng làm ra được, cho nên ra cửa cũng phải mang nhiều vệ sĩ hơn một chút.
Khóe mắt Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn đồng hồ trên vách tường, anh không có hứng thú với buổi tiệc linh đình này, đột nhiên muốn về nhà…