Nhóm dịch: Mèo Đen
Mộc Nguyệt Hinh thấy Lôi Thanh Tiêu bịt tai không nghe thấy lời mình nói, thầm hiểu ra, con trai mình xuống không phải vì muốn đồng ý đi, mà chỉ là vội đi ra ngoài, bà ta vội vàng nói: “Con đi đâu vậy? Thanh Tiêu, mẹ đang hỏi con đấy!”
Tuy nhiên, đáp lại bà ta không phải là tiếng trả lời của Lôi Thanh Tiêu, mà là tiếng đóng sầm cửa lại, bóng người của Lôi Thanh Tiêu nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của Mộc Nguyệt Hinh.
Kỳ Huyễn Vu và Lạc Phong đang đứng ở cửa Kim Dạ Bất Nhập Miên, hai người một trước một sau, trái trái phải phải chờ Lôi Thanh Tiêu đến, Kỳ Huyễn Vu thầm nghĩ: Cái cô Điềm Mộng Hinh này có ý nghĩa thế nào với Lôi Thanh Tiêu, sao có thể khiến cho khối băng di động bắt đầu có những cảm xúc khác.
“Cậu nói xem, có phải khối băng di động như Thanh Tiêu đã gặp phải khắc tinh rồi không, cậu ta đến nhà của Điềm Mộng Hinh ăn cơm, rồi quên cả gọi điện thoại cho mình.”
Lạc Phong cẩn thận suy nghĩ lời Kỳ Huyễn Vu nói, nghĩ đến lần đầu tiên thấy Lôi Thanh Tiêu đánh nhau vì Điềm Mộng Hinh ở chỗ này, có lẽ, cái cô Điềm Mộng Hinh này trùng khớp với bóng hình nào đó trong hồi ức của cậu ta.
“Điều này chưa thể kết luận được, có vẻ cô bé kia rất quan trọng với cậu ta, chỉ là lấy địa vị của hai người, sợ rằng với yêu cầu về bạn bè của mẹ cậu ta, cô bé kia không phù hợp với điều kiện của mẹ cậu ta, cửa ải kia không dễ vượt qua đâu.”
Kỳ Huyễn Vu rất tán đồng với quan điểm này của Lạc Phong, với Mộc Nguyệt Hinh mà nói, Lôi Thanh Tiêu chỉ được quyền chọn bạn chơi môn đăng hộ đối, có thể hỗ trợ cậu ta trong công việc, huống chi là tiến thêm một bước đến hôn nhân.
“Chuyện, xác xuất Mộc phu nhân để cậu ta tự lựa chọn hôn nhân của mình còn chưa được 1% đâu.”
Kỳ Huyễn Vu vừa dứt lời, giọng nói của Lôi Thanh Tiêu đã truyền đến bên tai hai người bọn họ.
“Các cậu cứ yên tâm đi, chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết.”
Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nói, Lạc Phong và Kỳ Huyễn Vu cùng ngẩng đầu lên nhìn, Lôi Thanh Tiêu đã đứng ở trước mặt hai người bọn họ.
Lạc Phong thấy Lôi Thanh Tiêu đã đến, cùng đẩy hai người bọn họ đi vào, chọn một vị trí ba cho ba người rồi ngồi xuống, cũng đã gọi xong rượu, Kỳ Huyễn Vu ngồi xuống bên cạnh Lôi Thanh Tiêu, vỗ lên bả vai của anh, hỏi: “Thanh Tiêu, cậu mau giải thích cho bọn tôi về cái cô Điềm Mộng Hinh đó đi.”
Lôi Thanh Tiêu lườm anh ta, đẩy tay của anh ta ra, vỗ nhẹ lên quần áo của mình, nghiêm túc nói: “Điềm Mộng Hinh, chính là cô bé trong ký ức của tôi, người đã từng khiến tôi cười từ tận nội tâm, cô ấy đã coi tôi làm đại ca ca, làm bạn tốt.”
Lạc Phong nhìn thấy ánh mắt chân thành này cuả Lôi Thanh Tiêu, cũng biết anh đang nói sự thật. Tuy nhiên, dù hai người đã quen biết Lôi Thanh Tiêu từ rất lâu rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu cười bao giờ, anh ta còn tưởng bạn mình là người không biết cười, hóa ra tất cả mọi chuyện đều không phải như vậy.
Nhân viên phục vụ bưng rượu đến bàn của bọn họ, Lôi Thanh Tiêu tự rót cho mình một ly, uống rượu, Lạc Phong nhìn hành động này của Lôi Thanh Tiêu, cũng biết chắc chắn trong lòng anh còn có chuyện gì khacs.
“Thật ra tôi vẫn nghĩ cậu là người không biết cười, xem ra không phải là như vậy, chỉ là cậu đã quên mất cách cười như thế nào, chắc mẹ cậu là người đã cướp đi nụ cười của cậu đi.”
Trên thực tế, lý do tại sao ba người bọn họ trở thành bạn của nhau, chủ yếu vẫn là vì bổ sung ưu thế cho nhau, có thần giao cách cảm. Đừng nhìn Lạc Phong là người không nói nhiều, anh ta là người giỏi về quan sát, nhìn chuyện gì cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Còn Kỳ Huyễn Vu, ngoài mặt là công tử ăn chơi, có hồng nhan tri kỷ ở khắp mọi nơi, thường xuyên lên mấy tạp chí lá cải, thật ra đều là vì anh ta chưa tìm được bầu trời thuộc về riêng mình, nhìn có vẻ là người nói chuyện không biết nặng nhẹ, nhưng là người bất cẩn. Lôi Thanh Tiêu là người lạnh lùng, thiếu đi cảm giác của con người, làm người cảm thấy anh là người cao cao tại thượng, nhưng anh làm vậy đều là vì bảo vệ mình, cũng bảo vệ những người mình muốn bảo vệ. Ba người có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.