Nhóm dịch: Mèo Đen
Lúc Lôi Thanh Tiêu về đến nhà đã muộn lắm rồi, anh cứ nghĩ cha mình đã sớm ngủ, ai ngờ lúc anh mở cửa ra, thấy Lôi Tử Hi đang ngồi ở trong phòng khách xem tài liệu. Lôi Tử Hi nghe thấy tiếng bước chân của Lôi Thanh Tiêu, ngẩng đầu lên, nói: “Thanh Tiêu, con về rồi thì ngồi xuống đây đi.”
Lôi Thanh Tiêu đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh cha mình, mặc dù thoạt nhìn cha anh là người lạnh lùng, nhưng anh biết, so với mẹ là người hư tình giả ý, tình cảm của cha anh chân thực hơn nhiều. Ngoài mặt, cha anh rất thờ ơ, nhưng trên thực tế, từ nhỏ đến lớn anh thay đổi thế nào, đều không thoát khỏi ánh mắt của cha anh, anh cũng nhìn ra được sự quan tâm và ủng hộ của cha mình, chỉ là mẹ anh sẽ mãi mãi không bao giờ hiểu.
Lôi Tử Hi vỗ nhẹ lên bả vai của Lôi Thanh Tiêu, giọng hỏi vẫn không có nhiệt độ gì: “Mới đi làm, con đã thích nghi được chưa?”
Lôi Thanh Tiêu cũng dùng giọng điệu không khác gì Lôi Tử Hi, bình tĩnh trả lời: “Tạm được ạ, có rất nhiều thứ còn đang dần thích nghi, nhưng có rất nhiều điều phong phú.”
Nói xong, Lôi Thanh Tiêu nghĩ đến mấy ngày nay mình tiếp xúc với Điềm Mộng Hinh cực kỳ vui vẻ, dù là về mặt công việc hay là tiếp xúc riêng với nhau, trong ánh mắt của anh dần toát lên hơi ấm. Nhìn thấy thay đổi nhỏ này của con trai, Lôi Tử Hi cực kỳ bất ngờ, nhiều năm qua, ông ta chưa từng nhìn thấy hơi ấm trong trong ánh mắt của con trai mình, ông ta vẫn nghĩ con trai mình là cục đá, ngàn năm không thay đổi. Xem ra, ổ khóa trong trái tim con trai đã tìm được chìa khóa của riêng mình rồi.
“Nghe mẹ con nói, mấy ngày nay con đều trở về rất muộn, con gặp phải khó khăn gì à?” Lôi Tử Hi quan tâm hỏi.
Lôi Thanh Tiêu biết cha quan tâm đến mình, lo mình không thể thích nghi được với môi trường làm việc ở công ty, anh vội vàng nói: “Không có gì đâu ạ, hôm nay con đi ăn cùng bọn Huyễn Vu, Lạc Phong mà thôi, công việc ở công ty đều ổn, con có thể xử lý được, cha cứ yên tâm đi!”
Lôi Tử Hi nghe Lôi Thanh Tiêu nói vậy, cuối cùng trái tim cũng hạ xuống, chợt nghĩ tới những lời Mộc Nguyệt Hinh đã nói với mình, trong lòng ông ta xuất hiện dự cảm bất thường.
“Vậy thì tốt, có thể thích nghi được là tốt. Đúng rồi, cha nghe mẹ con nói, con đồng ý tuần sau đi gặp bạn bè của mẹ con.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy cha nhắc đến chuyện của gặp bạn bè của mẹ, anh lại trở về thái độ thờ ơ, lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, dù sao con vừa mới trở lại, mẹ nói cũng đúng, không thể chỉ mải làm việc được, còn phải quen biết thêm một số người.”
Mặc dù ngoài miệng Lôi Thanh Tiêu nói vậy, nhưng từ những thay đổi trong ánh mắt của anh, làm Lôi Tử Hi biết, con trai mình không thích, cũng rất ghét những chuyện thế này.
“Con trai, con đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, năm nay cũng đã hai sáu tuổi, cũng nên có bạn gái rồi, gặp được ai thích hợp con có thể dẫn về cho cha mẹ gặp mặt.”
Những lời này của Lôi Tử Hi làm Lôi Thanh Tiêu cảm nhận được sự khác nhau lớn nhất giữa cha và mẹ, cha và mẹ anh là vật hy sinh của liên hôn, theo đó chỉ là những trận cãi vã vô tận, hai người là điển hình của gần mặt cách lòng, ngoài mặt đóng rất tốt vai diễn của mình.
“Cha à, còn quá sớm để nói những lời này, cái gì mà không thích hợp với thích hợp, khi nào gặp được người thích hợp thì con sẽ dẫn về, chỉ là quan niệm môn đăng hộ đối đã là quan niệm thâm căn cố đế ở trong lòng mẹ, sợ là người con thích, mẹ lại chưa chắc đã ưng.”
Lôi Tử Hi hiểu được phần nào ý nghĩa trong những lời Lôi Thanh Tiêu nói, sợ là con trai thật sự đã có người trong lòng. Chỉ là không biết con trai đang tương tư đơn phương hay là do một số lý do khác, hay là do thời điểm chưa tới, cũng có thể là các khả năng này, nhưng ông ta có thể khẳng định, đối phương không xuất thân từ gia đình có gia thế, xuất thân gia đình đối phương không lọt được vào mắt của Mộc Nguyệt Hinh.