Đường đã đóng rất nhiều tuyết, dày cộm. Bão tuyết rất mạnh mẽ, máy sưởi trong nhà, càng vặn mạnh lên. Dưới chân tôi đã đông cứng và sớm đỏ ửng làm tôi rất sợ hãi. Bà Kỳ bưng chậu nước nóng cho tôi ngâm chân bản thân. Cảm thấy nóng cả chân, mới hài lòng đưa ra ngoài. Kính cửa cũng động lớp tuyết mỏng, tôi đeo bao tay, vén sạch. Mắt thấy một cô bé đang ngồi co ro trong một xó của góc khuất vào bên trong của ngôi nhà cổ đối diện, cầm giỏ diêm đầy ắp. Chỉ có ở các nước này, tôi mới thấy được cảnh này thôi. Trong lòng liền thương cảm, nhìn cô bé run lên từng đợt, mặc áo khoác lông lên. Cầm trong tay 100 Rúp. Đội nón đi ủng rồi xoay người mở cửa. Bà Kỳ nhìn từ trên xuống nghi hoặc.
- Tiểu thư định đi đâu? Tôi cười áo ngại nắm chặt chiếc nón vàng rộng trên đầu.
- Ra ngoài. A... Cửa hàng tiện lợi gặp Nakravel.
- Tiểu thư cần gì? Tôi sẽ kêu chú Cường mua cho cô, bên ngoài bão tuyết mạnh lắm, cô ra sẽ đông cứng người, dộp bẻ thì nguy lắm ạ. Bà lo lắng. Tôi biết như vậy, nhưng cô bé không thể chờ lâu hơn nữa.
- Sẽ không, tôi đi mau lắm, không cần đâu. Tôi chạy vụt ra ngoài. Quả thực như bà nói, rất lạnh. Chân tôi lại tê lên không còn cảm giác nữa. Từng bước chân nặng nề in trên tuyết ngày càng dày. Đã tiếp cận được cô bé, cô bé lạnh ôm đôi vai nhỏ bé của bản thân. Đôi môi nức nẻ nhưng đôi mắt lại sáng trong tựa như chứng minh bão tuyết này không làm cô gục ngã được. Tôi khum đầu xuống, tuyết phủ xuống trắng xoá tầm nhìn.
- privet, devushka... sneg. “Xin chào, cô bé tuyết” tôi cố nặn ra một vòng cung sán lạng. Tôi bất chấp tất cả, cởi bỏ chiếc áo bản thân đang mặc. Tôi lớn như thế này chẳng lẽ không mạng mẽ bằng đứa bé lên 7. Tôi đắp lên người cô bé và cảm nhận từng đợt lạnh khiếp vía phát vào người. Tôi run lẩu bẩy nhìn cô bé hạnh phúc, chui rúc vào chiếc áo lông ấm và tán thưởng.
- slishkom teplyy. “ Ấm quá“. Tôi cứng hàm tại chỗ. Run lên để tạo ấm cơ thể. Tôi đưa cô bé 100 rúp.
- ya... kho...chu kupit” mat...chi. “Chị muốn mua diêm“. Vì quá lạnh nên càng nói bập bẹ, đầu óc đã không hoạt động nữa. Cô bé cười ngọt ngào gật đầu lấy 5 bao diêm đưa cho tôi.
- spasibo. “ Cảm ơn chị“. Tôi cầm lên, tay đã đông cứng, các cơ gập lại đều không thể. Cắn chặt răng, xoay người đạp thật mạnh, để di chuyển nhưng vẫn đứng tại chỗ, bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, quá ấm nên tôi như tìm thấy cọc cứu trợ khi đang trôi trên biển, chưa biết sống chết ra sao. Tôi ngước lên, trong gió tuyết lành lạnh, hương lài lại xông lên đầu mũi. Tôi biết chắc chắn bản thân được an toàn rồi.
- Thần. Tôi lẩm nhẩm trong khi ý thức dần mất và nhắm tịt mắt nhưng tay vẫn ôm chặt cổ anh. Chưa bao lâu, bản thân đã được đưa vào nhà. Bạch Kình Thần, anh đằng đằng sát khí nhìn từng người trong nhà. Bà Kỳ và những người khác nhìn thấy tiểu thư, toàn thân phủ đầy tuyết, đông cứng người. Bà trợn mắt nhìn anh, thân ảnh cao to, bà run rẩy đối mặt nhưng bà lại vì cái gì mà không dám nhìn anh.
- Bạch thiếu gia, tôi đã nhắc nhở nhưng.... Anh không thèm ngó ngàng tới, anh đưa tôi lên phòng căn dặn.
- Chuẩn bị nước ấm lên đây. Ai nấy đều như được tha tội chết, nhanh tay nhanh chân đi làm theo.
Anh đắp chăn cho tôi kỹ càng, vuốt ve khuôn mặt anh nhớ nhung đến điên loạn. Anh đau xót rửa tay chân tôi qua nước ấm rồi xoa bóp kỹ càng. Tôi cảm thấy thoải mái liền chìm vào giấc ngủ sâu và là giấc ngủ ngon nhất tới giờ đến miệng lẩm bẩm rồi cười.
- Thần,.....thần..... Anh đọc khẩu hình liền hiểu nhưng anh muốn nghe giọng tôi gọi anh nên liền áp sát tai vào nghe, môi cũng cong theo. Tôi hạnh phúc vì mơ thấy tôi nằm trong lòng của anh. Giấc mơ này có chút hơi chân thực. Nhưng mơ mà gặp anh thì đã tốt lắm rồi. Chắc tôi đã quẹt hết năm bao diêm rồi, đây chỉ là ảo ảnh xuất hiện giống như trong câu chuyện “cô bé bán diêm”, làm lòng tôi xót xa không thôi nhưng chút ảo ảo này giúp tôi bớt nhớ là được. Ánh nắng sớm, chiếu thẳng vào mắt làm tôi tỉnh giấc. Sau một giấc ngủ ngon, cũng cảm thấy tinh thần thoải mái. Thì mùi cháo thơm phức xộc vào mũi, vừa xoay đầu liên hoảng hốt trợn to mắt.
- Bạch Kình Thần, sao...sao anh ở đây? Tôi cố giữ cho giọng bình thường hết mức có thể và lật chăn xem bản thân có mặt quần áo đầy đủ không vì tên ôn thần này tuyệt đối không thể tin tưởng.
- Đừng ảo tưởng tôi thèm chạm vào cô, ăn cháo đi. Anh cười mị hoặc, tôi quyệt môi chặt và cầm cháo nóng hổi khói nghi ngút. Cầm lên không nhịn được liền buông xuống. Trên ngón tay, một mảng đỏ chói mắt.
- A.... Nóng quá. Anh định giết người à. Tôi tức giận hét lên, thổi “phù...phù” lên ngón tay tội nghiệp phồng rộp.
- Do cô tự ý. Bạch Kình Thần anh, oai phong lẫm liệt trên bạn người lại ngồi chăm sóc, đút cháo cho tôi. Tôi thấy thật tự hào về bản thân. Anh múc rừng muỗng cháo lên, đưa bên miệng thổi “phù...phù”, hơi cháo nóng làm má anh đỏ lên đáng yêu cực kì, nhưng ngước mắt lên lại là lãnh băng, xa cách như cũ. Thở dài, nuốt từng ngụm cháo đưa tới, khi no căng bụng rồi, anh đưa tiếp đến liền tránh mặt đi, đẩy nhẹ ra xa.
- Tôi no rồi...không ăn....ưm... Anh mạnh mẽ phủ lên môi tôi, tôi bất ngờ liền không có phản kháng mặc cho anh cấu xé thỏa hết nỗi nhớ nhung của anh. Nhưng anh lại “ăn” no xong, tôi còn ngơ ngác liền có cháo trong miệng.
- Ăn mau, còn ngay ngốc. Tôi mới bừng tỉnh, hồn dỗi.
- Anh thực ăn hiếp người quá đáng a! Muốn khóc đến nơi, miễn cưỡng nuốt hết bát cháo vô vị, không dám cãi lời vì sợ bản thân anh sẽ lại này trò. Anh vui lòng nhìn tôi ngoan ngoãn nghe theo nhưng mắt lại lườm sát anh, càng làm tôi bội phần đáng yêu, tinh quái.
___________________________
*Vạch phân chia *
Bạch Kình Thần anh đi khảo sát các hợp đồng mới lân cận, sau đó liền phóng xe đến trước biệt thư Ti gia như thói quen. Trời càng tối mịch, gió thổi mạnh và tuyết rơi dầy. Làm xe anh chẳng thể di chuyển được nên liền mắc kẹt ở đó. Anh mở lò sưởi, bật bản nhạc quen thuộc của hai năm trước.
“ Đèn đường dần dần tắt
Tin tức báo cáo rằng gió mạnh đang thổi dọc theo bờ biển ngày này
Gió thổi qua sân thượng và nghĩ đến tình yêu với em.
Em đã từng dựa vào vai của tôi để nhìn thấy biển vào lúc này.
Vui lòng quay lại sớm và trở lại cuộc sống.
Nếu em quay lại, có thể thấy tôi vẫn đứng ở đó.
Vẫn đang chờ em quay trở lại cuộc sống một lần nữa
Không thể hôn em, tôi không thể tồn tại.
Hãy để tôi yêu em.”
Anh nhắn tịt mắt mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi thì bỗng dưng anh lạy thấy thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc, ăn mặc đơn giản đi ra thời tiết tồi tệ như vậy, anh nhíu mày, xuống xe đi theo, mới biết là do tôi thương cảm đứa bé bán diêm lạnh cóng. Anh vừa thấy tôi sắp gục ngã đến chết cóng. Anh liền phi tới liền đỡ được tôi và thì thầm trách mắng.
- Đại ngốc, em liều mạng hơn tôi tưởng đấy.