Có lẽ trải qua nhiều thứ, tôi mới nhận thấy nghỉ ngơi là thứ bản thân cần nhất ngay lúc này, chính bản thân cần tịnh dưỡng lại, nhất là tâm trạng đang hỗn loạn. Tôi và Đằng Đằng đã làm lành với nhau chỉ bằng một hộp kem nhiệt lạnh, quả là Đằng Đằng cứ mãi là Đằng Đằng nhỏ bé cần tôi che chở. Mặt trời dần thức giấc, tầm 5-6h, từng đợt gió nhẹ, lất phất ánh nắng vô cùng mềm mại. Tôi ngồi ở bàn trang điểm nhìn ngắm gương mặt “mộc” của bản thân mà cảm thấy có chút không quen mắt, hình như đã rất lâu rồi chưa được nhìn nó. Tay định cầm hộp phấn nhưng lại nhanh chóng bỏ xuống, không thèm nhìn đến mà vận một cái đầm vonr dài nhẹ nhàng, đơn giản. Mặc dù không đụng đến nhưng nhờ ngũ quan tinh tế, gương mặt vẫn hồng hào, làn da trắng mịn như nhung tơ, môi đỏ mọng tự nhiên, tôi buột tóc gọn gàng sau gáy rồi cười vui vẻ với Đằng Đằng.
- Đằng Đằng chuẩn bị hay chưa?
- Rồi nha.
Vì chuyện này đã tôi đã xin phép ba mẹ nên không cần phải nhắc lại nữa.
- Thẩm Thẩm, cẩn thận nhé. Bà cầm chặt tay tôi, cười hiền hậu mà dặn dò. Đằng Đằng thì được ông ôm vào lòng mà hôn lên má thằng bé.
- Tương song thượng lộ bình an. Tôi lên chiếc Chiron, khởi động xe thành thạo, mà phóng ga đi.
Lúc đầu, trong đầu liền muốn đi chu du khắp nơi, đặc biệt là muốn đi cùng với Đằng Đằng. Rất lâu rồi thằng bé không được tôi chăm sóc kỹ càng hay gần gũi như lúc trước, đã không được gần cha nay lại thiếu đi của mẹ thì quá tàn nhẫn. Con của tôi, sao tôi có thể cho phép điều đó xảy ra? Nhìn thằng bé thích thú bên cạnh mà trong lòng cũng hoan hỷ, vui theo. Đôi mắt hổ phách long lanh cứ nhìn ra cửa sổ bao nhiêu là hào cảnh của Bắc Kinh mà sáng rỡ mắt. Cứ qua bao nhiêu chỗ lại thốt lên bao nhiêu lần.
- Mẹ, căn nhà đó to lớn quá.
- Mẹ, chú khủng long chọc trời kia đang di chuyển.
- Mẹ, ngoài đường lúc nào cũng đông như vậy ạ?
Có rất nhiều câu hỏi được nói ra, tôi đều trả lời từng câu hỏi của Đằng Đằng, từ nhỏ đến lớn thằng bé muốn gì tôi đều làm đó, cho đó. Không bao giờ để Đằng Đằng bất mãn hay buồn bã trừ ngày trước vì quá xúc động mà làm tổn thương thằng bé.
- Đằng Đằng thích đi đâu nào?
- Mẹ sẽ cùng đi với Đằng Đằng?
- Đương nhiên. Tôi rẽ cua mà gật đầu.
- Nhiều ngày đúng không mẹ?
- Đúng, chúng ta có nhiều ngày nghỉ ngơi.
- Vậy Đằng Đằng phải đi học thì sao?
- Không phải lo, mẹ chu toàn mọi việc.
- Mẹ là số một.
- Hôm nay đã biết nịnh.
Không khí trong xe lúc nào cũng rôm rả, tiếng cười không bao giờ thiếu, làm tôi xua tan buồn phiền trong lòng mỗi khi gần thằng bé, nhưng gương mặt đó, mỗi lần nhìn thấy, con ngươi liền có chút cay xè mà xuỵt mũi, liếc mắt lên trên để ngăn nước mắt chảy xuống, tránh làm hỏng bầu không khí này và cả tâm trạng của Đằng Đằng. Đây là chuyện của tôi, không thể nào để buồn phiền cho thằng bé. Tôi đưa thằng bé đến con phố này đến con phố nọ, mua rất nhiều thứ linh tinh hay chi tiết nhỏ có hình thú gây chú ý, đánh sự dễ thương vào mắt người khác hay nhiều thứ đồ thú vị như mặt nạ chú hề, hộp quà bất ngờ ( mở ra sẽ bị hù dọa bởi hình nộm nhảy),..... ăn cũng rất nhiều thứ trên đường, xe chất đống như thanh lý vì Đằng Đằng thứ gì cũng muốn có, cũng muốn mua.