Hoạt động tuần lễ xanh lần này, là nhà trưởng sẽ cử ra từng lớp từng dãy làm một công việc thiện, có ích khác nhau.
Từ sáng sớm, bảng thông báo trường đã đầy nghẹt con người ta và vô số thùng giấy chứa lương thực trang đầy trên sân.
Tôi cũng háo hức, hăng hái lôi kéo Lâm Mẫn chen qua xem. Mồ hôi nhễ nhãi cùng tiếng cằn nhằn của Lâm Mẫn bên tai.
- Này, từ từ đã, cậu cần gì gấp gáp, không phải không cần xem thì tý cô Thiển lên lớp chúng ta sẽ được biết sao?
- Nhưng sẽ không còn thú vị nữa nha!
Tôi chồm lên, cố gắng mở rộng tầm nhìn xuyên qua lớp người.
- Cậu thấy được gì rồi? Nói tớ xem nào, đứng chật kín vậy, nghẹt thở quá đi mất.
Lâm Mẫn vừa nói, vừa kết hợp động tác quạt quạt vào mặt. Tôi bỉu môi rồi nhìn lướt qua một lần.
- Ngày XX tháng XX năm XXXX...
- Này, vào nội dung chính đi cho tớ nhờ, mất thời gian.
Tôi hừ lạnh. Lè lưỡi.
- A hèm... Vảnh tai nghe cho rõ, tiểu thư ta đây chỉ đọc một lần thôi đấy.
Tôi tằng hắng, Lâm Mẫn cô, hết kiên nhẫn quát to.
- Mau... Thẩm Thẩm tớ sẽ giết cậu.
- Dãy 1: dọn dẹp rác và phân loại rác trong học khu và ngoài khu với diện tích rộng.
+ Dãy 2 và dãy 3: trao lương thực và quần áo dư (đã không còn dùng hoặc có thể dựa vào lòng thiện riêng mỗi học viên) của bản thân cho cô nhi viện. Sáng ngày mai tập trung ở trường, sẽ có xe đón.
+ Dãy 4 và dãy 5: Sắp xếp lại kho của trường và đem đi đến khu tái chế.
+ Dãy 6 và dãy 7 và dãy 8 và các dãy còn lại: sẽ nghe theo chỉ dẫn của giáo viên. Các thông tin khác, giáo viên sẽ thông báo cho từng phòng khi lên lớp.
- Cậu đúng là dở hơi, đọc hết một tràng như vậy không phải vừa mệt vừa lãng phí sức sao, chỉ cần xem dãy của mình là đủ.
- Người ta giúp cậu mà còn ý kiến nhiều.
Đi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.
“Reng....reng“.
Chúng tôi đã vào chỗ ngồi của bản thân. Không khí đột nhiên sôi nổi hơn ngày thường, ánh mắt luôn dính chặt ở cửa, ai cũng mong chờ bóng đang cô Thiển đi tới.
- Chào cả lớp, tuần lễ xanh bắt đầu, như trên bảng thông báo chúng em đã thấy, dãy của chúng ta và dãy 2 là đặc biệt thay mặt toàn trường, đi làm từ thiện ở cô nhi viện cho nên chúng em phải hết sức cố gắng và tích cực thân thiện và giao tiếp, tiếp xúc gần gũi với những bé ở đây. Nơi chúng ta sẽ đến là trung tâm giáo dưỡng trẻ mồ côi và khuyết tật Ánh Sáng, dãy 2 và 3, sẽ phân ra các lớp xen kẽ để đi chung xe. Tuyến của chúng ta là xe 35R. Đúng 6h có mặt đầy đủ. Vắng mặt phải có lý do chính đáng và thuyết phục.
- À... Nương Châu, gửi ngay cho cô danh sách lớp và bảng phân công trong ngày hôm nay.
Tan lớp.
Dinh thự của Ti gia, hiện ngay trước mắt, chú Quách đưa tôi vào nhà, mẹ tôi, bà Lý đang ngồi trên xô pha, xem chương trình thời trang. Tôi giơ tay với Tiểu San.
- Cho tôi một ly nước cam.
- Vâng ạ!
Tôi ngồi đối diện bà.
- Thẩm Thẩm về rồi.
- Tuần lễ xanh lần này, trường tổ chức đi từ thiện ở cô nhi viện Ánh Sáng. 6h ngày mai có mặt ở trường.
- Tốt quá, con chuẩn bị đâu ra đó hết chưa? Có cần đi riêng không? Đi xe tập thể có thể con sẽ nhức đầu, khó chịu.
- Không cần đâu, có Lâm Mẫn đi chung nói chuyện phiếm cũng vui.
Tôi lắc đầu ngay. Người ham vui như tôi thì sao lại chịu chui đầu vào xe riêng để đến đấy chứ, hoạt động tập thể mà không đi chung thì còn gì vui.
- Đều theo ý con.
- Còn có đồ cũ không còn sử dụng nữa.
- Dì Hạ...
Giọng mẹ tôi vang lên, dì Hạ nhanh chân, lật đật từ trong bếp ra, vẫn còn đeo tạp dề trên người, cùng với hương thơm ngạt ngào trong bếp.
- Thưa phu nhân.
- Dì chuẩn bị một ít đồ cũ trong kho mang cho Thẩm Thẩm.
- Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.
- Không cần gấp gáp, sáng sớm ngày mai mới xuất phát.
- Dạ, tiểu thư.
Tôi đi vào phòng, liền trèo lên giường, bật Weibo, nhắn cho Dận Dịch anh.
- Dận học trưởng.
Chưa đến một giây, liền được trả lời nên tôi không khỏi vui mừng.
- Sao?
- Anh đang làm gì?
- Làm bài.
- Ngày mai anh đi chứ? Dận học trưởng.
- Đi. Tôi bĩu môi, anh có cần kiệm lời đến như vậy chứ? Đúng là “lời vàng lời ngọc” nên không thể phun dư 1 câu nào cho tôi.
- Vâng.
Tôi hết chuyện muốn nói rồi nhưng vẫn không nở dừng lại nên nhắn lại một câu cho anh, tỏ vẻ mình đã hiểu. Nhưng chợt nhớ ra điều gì liền nhắn tiếp.
- Ngày mai, có rất nhiều chuyến, anh đi chuyến nào?
Tôi mong đợi anh nói ra.
Tiểu San gõ cửa bưng ly nước cam mà tôi yêu cầu lên.
- Cảm ơn.
Tôi đưa tay uống một ngụm nước cam tươi mát cho thông cổ họng đang khát đến rát nhưng mắt vẫn dính chặt vào màn hình.
“Ting... ting“.
- 35R.
Tôi không tin vào mắt mình được, nhìn thật kỹ rồi lẩm nhẩm con số đó, đó không phải là chuyến của tôi, tốt rồi. Vui sướng không có từ gì có thể diễn tả được.
Làm tôi càng mong chờ đến ngày mai, nhưng từng giây từng phút lại trôi qua quá lâu đi, dài như một thế kỷ.
___________________________
Lại bắt đầu tuần lễ xanh. Hằng năm, tới tuần lễ này, anh đều viện cớ này nọ để trốn, nhưng chiêu trò của anh đều bị ông bà Dận nắm được nên bắt buộc anh miễn cưỡng tham gia, anh thực sự không thích hoạt động này, nếu bãi bỏ thì anh sẽ lập tức cắt hoạt động vớ vẩn này vì nó làm tốn thời gian rất nhiều của anh.
Ai cũng tươi cười, chạy ùa ra xem thông báo, anh mang tâm tình không tốt, nhưng không thể hiện ra mặt, anh hoàn toàn lạnh nhạt trong mọi tình huống. Nhưng có một khuôn mặt trắng nõn, tươi cười rạng rỡ như hoa nở, như nổi bật giữa hàng vạn người bình thường xung quanh.
Anh nghĩ, tôi thật sự rất thích sao, coi như hoạt động tuần lễ xanh này anh được an ủi rồi. Về đến Dận gia, ông Dận vừa thấy mặt con trai liền đanh lại.
- Tuần lễ xanh đến, ta vừa nhận được thông báo, mau chuẩn bị, ngoan ngoãn tham gia đi, đừng hòng trốn.
- Vâng.
Anh bỏ đi trước con mắt ngạt nhiên của ông. Không phải lần này quá dễ đang để anh đi sao? Không làm nhốn nháo lên nữa sao? Chắc ngày mai mặt trời mọc đằng Tây hay dự án ông sắp đề cử ra sẽ có trục trặc.
Ông xám mặt liền đánh một cuộc gọi, rất nhanh người đầu dây bên kia liền trả lời.
- Vâng, thưa ông Dận, tôi thư ký Tân.
- Dự án vòm núi hình sao đang diễn ra tốt đẹp chứ? Tôi đang xem lại một số vật liệu và hợp đồng.
- Vâng, hơn cả chữ thuận lợi.
Ông rất hài lòng câu trả lời này, liền thở phào nhẹ nhõm, nét mặt tươi sáng hẳn ra và cũng hài lòng cách làm việc của thư ký Tân này, đi theo ông được 10 năm rồi, là cánh tay đắc lực bên ông, anh làm việc rất nhanh gọn, chỉ cần ông nói ra sơ lược dự án nào đó, anh sẽ phân tích sâu vào và lên kế hoạch cho ông xem.