- Cô là Lâm Mẫn?
- Tại sao các người lại bắt tôi tới đây? Cô cố gắng giật tay ra khỏi xiềng xích khiến hằn máu mà đau nhức. Cả thân thể, từng thớ thịt đều đau đớn như muốn vỡ vụn.
- Bạn thân trước kia của cô hiện đang ở bệnh viện, cô biết điều đó? Cô cố gắng nhìn người đang ngồi trong bóng tối nhưng không thể thấy được, mùi hương phát ra rất thơm tho khiến cô tò mò.
- Bạn thân? Thẩm Thẩm? Một tiếng cười man rợ truyền đến khiến cô run rẩy.
- Cô còn xem cô ta là bạn thân thiết sao? Bỏ đi không nhắn cho cô một lời, tung tích bản thân cũng không chia sẻ thậm chí là liên lạc, nói xem có phải cô là bất công. Nhìn thấy cô ta im lặng, ông liền tiếp lời.
- Cô còn cần gì bạn bè với cô ta? Hiện tại, tôi biết được gia đình cô rất khó khăn đúng không? Cơm hằng ngày ba bửa phải chạy tới chạy lui.
- Làm một việc cho tôi, tôi đảm bảo gia đình cô sẽ phất lên. Nghề nghiệp kiếm sống hiện tại sẽ cải thiện, thế nào? Cô thổi sợi tóc đang xoà trước mắt, cười nhạt.
- Nếu tôi hoàn thành công việc, chẳng là ông trở quẻ tôi cũng không biết làm sao? Cô suy nghĩ kỹ đúng là hiện tại gia đình cô đang rất khó khăn về mọi mặt, với lại ông ta nói cũng đúng, Ti Tuệ Thẩm coi bản thân cô ra gì. Nhớ lại bản thân tìm kiếm tôi mà nắm chặt tay.
- Không phải lo, khi được thông báo hoàn thành, cô sẽ được nhận những gì xứng đáng với mình. Có trời có đất chứng giám, tôi quyết không nuốt lời. Đã được chưa? Morenn ông ghét nhất phải vòng vo nhưng hiện tại chẳng còn cách nào khác.
- Được, vậy...thứ tôi cần làm cho các người là gì? Cô không giãy giụa, chống cự nữa, bình tĩnh nhìn về phía trước.
- Cô ta đang ở bệnh viện trung ương Bắc Kinh, cô chỉ cần tiêm thứ này vào ống nuôi dinh dưỡng của cô ta là hoàn thành, chuyện nhỏ như vậy đừng nói cô vô dụng đến mức không thể. Cả gia đình cô đang nằm trong tay cô. Nếu hoàn thành thì gia đình sẽ phất lên như diều gặp gió, nếu không, cô mà giở trò thì đao kiếm tôi sẽ xả cho cô xem. Hắn nháy mắt, đám thuộc hạ gỡ xiềng, hai bàn tay có chút thô vì làm việc nặng, được tự do mà cảm thấy có chút dễ chịu.
- Thời hạn một tuần. Cô nắm chặt ống chất lỏng trong suốt, trong mắt hiện lên rõ sự quyết tâm.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Cho tôi hỏi, Ti tiểu thư nằm phòng số mấy?
- Xin cho hỏi danh tính, chúng tôi không thể hỗ trợ nếu không rõ.
- Tôi là Lâm Mẫn, bạn học cũ của cô ấy. Lâu ngày không gặp, giờ cô ấy lại nằm viện khiến tôi rất đau thương. Cô nhỏ vài giọt nước mắt lấy lệ, giả vờ đau khổ mà qua tuông, trong lòng thầm khinh rẻ. Y tá bắt một cuộc điện thoại rồi cười tươi.
- Lâm tiểu thư, tầng ba, phòng số 1. Mời tiểu thư đi nhẹ nói khẽ.
- Cảm ơn. Cô ta nhanh chóng vào thang máy, nhìn con số đỏ nhảy chữ mà hồi hộp không nguôi. “Ting.....” Cửa thang máy bật mở, cố gắng bước chân kiên định mà bước ra, phòng số 1 ngay trước mắt. Hình ảnh Triền Lãm hiện ngay trước mắt cô, hình ảnh tuấn dật tiêu sái và phong lưu đi đến đâu cũng chú ý mọi người, đã không còn. Anh ngẩn ngơ ngồi đó cùng với hai tên túc trực canh cửa ra vào. Thật ra, không ai biết Lâm Mẫn đã thầm thương Triền Lãm từ lúc trước. Cô thẹn thùng đi ngang qua, Triền Lãm hắn vẫn không để vào mắt. Vì đã được gọi lên thông báo nên đến nơi liền được cho vào. Cánh cửa mở ra, gương mặt hồng hào của tôi hiện lên trong mắt của cô khiến cô chán ghét. Bạch Kình Thần anh, thấy Lâm Mẫn đi vào liền nhường ghế bên giường. Cô nhanh chóng thế chỗ, cẩn thận tìm kiếm ống dinh dưỡng một cách kín đáo. Vì anh ngồi phía sau nên cô không dám hành động, dù sao thời gian một tuần lận, không gấp gáp.
- Tôi chỉ lo lắng cho cô ấy, khi gặp mặt thấy cô ấy an toàn là được, tôi xin phép. Cô cười tươi, nhìn thấy Bạch Kình Thần, cô có chút kinh ngạc mà bước ra khỏi phòng. “Thẩm Thẩm, hiện tại nhìn thấy cô, tại sao tôi lại chán ghét như thế? Căn bản, cô chẳng để tôi vào mắt. Tôi đúng là có mắt như mù mới kết giao với người như cô“.