- Cô có thể giúp tôi xem chừng cô ấy?
- Được, anh không cần khách khí, giúp Bạch tổng là vinh hạnh của tôi.
- Tôi sẽ trở lại sớm, không phiền lâu. Anh vừa khuất bóng, Lâm Mẫn cô, ánh mắt tàn độc hiện lên. Nhìn tôi như muốn xé nát. Cẩn thận ngó xung quanh, lấy từ túi chiếc ống nhỏ, chất lỏng trong xuốt chiếu sáng. Tay kéo ống dinh dưỡng lại gần, trong đầu liền hiện lên những hình ảnh lúc trước, đẹp biết bao, rất nhiều kỷ niệm đã trải qua cùng nhau nhưng nhanh chóng lắc đầu, chửi thầm bản thân. Đưa lên, nhưng tay lại run rẩy, không có can đảm tiêm vào. Cô nhìn gương mặt tôi hồi lâu vẫn không có hành động, trong lòng có chút khó chịu, nhưng bản thân cô không hiểu vì sao? “Cô ta là người cạn tình cạn nghĩa với mình trước, tại sao bản thân lại thấy không nỡ?” Thời hạn một tuần sắp đến, khiến cô lo âu vì bản thân chưa đi đến đâu, mím môi thật chặt nhớ đến gia đình đang chịu đói khổ mà tiêm vào, chất lỏng từ từ thấm vào ống, cô sợ hãi mà bỏ chạy. Ai cũng nhìn cô vì khó hiểu, cả Triền Lãm cũng bị kinh động theo. Nhanh chóng đi vào trong, ghế nằm dài trên đất, cả cơ thể tôi đang nóng lên và co giật mạnh. Triền Lãm sợ hãi mà hô hoán lên, toàn bộ bác sĩ và y tá đều có mặt mà hỗ trợ, gương mặt ai nấy cũng đều căng thẳng.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Đến cậu là cánh tay trái đắc lực của tôi, cũng muốn phản lại sao? Morenn từng giận mà rống lên xối xả.
- Cánh tay trái đắc lực? Chẳng phải ông chỉ xem là đầy tớ dưới chân mà phất tay kêu gì làm đó sao? Tir cười to, hai tay bị còng lại, tra tấn mạnh mẽ. Máu trên khoé môi cũng vương lại.
- Khốn kiếp. Hai người cao to dùng chày lớn, thay phiên đập mạnh vào lưng rắn chắt của Tir, Tir lại cứng đầu, cố gắng chịu đựng không kêu lên một tiếng khiến Morenn càng tức mà ra lệnh đánh càng mạnh bạo. Vì lực mạnh mà theo từng nhịp đánh xuống, cả cơ thể cũng hạ xuống theo. Thảm hại đến quằn quại trên đất. Vì Tir biết trước được ý định của Morenn, khi ông gọi đến đưa cho ông “Phiến Châm”, là loại kịch độc trong xuốt, ăn lục phụ ngục tạng rất nhanh chóng khiến cả cơ thể sống không bằng chết, rất đau đớn. Não và các dây thần kinh đều bị hủy hoại. Tir đoán được liền tráo lại là “Trù Phiến” đưa ông. Nó cũng trong xuốt nhưng lại là đánh thức não bộ, giúp phát triển hơn hiện tại, anh đã rất cố gắng mới điều chế lại để giúp tôi sớm tỉnh, nhưng với liều lượng ít, nếu sử dụng nhiều nó còn có hậu quả ghê người, không lường trước được. Sớm muộn Morenn cũng biết được nên Tir cũng không mấy lo lắng, vì dù sao anh cũng rất muốn được ra khỏi Hắc Phỉ, không còn sống dưới thế lực của Morenn mà làm con chó không có chính kiến bản thân.
___________________________
*Vạch phân chia*
- Mẫn Mẫn, vì sao chúng ta có được số tiền này? Mẹ cô nhìn từng bao tiền trước mặt, mới tinh mà có chút lo âu trong lòng, không hề vui vẻ. Nhìn Lâm Mẫn mà muốn khóc thành tiếng vì sợ cô làm điều gì trái đạo lý.
- Số tiền con dành dụm đi làm thêm mà có. Bà lắc đầu, thực sự làm thêm thì tiền không nhiều như vậy. Bà phỏng đoán chừng 1 vạn trước mặt mà nuốt nước bọt nặng nề.
- Con không phải là đi làm cái đó chứ? Trong đầu bà liền suy nghĩ đến cảnh Lâm Mẫn đi làm gái ở hộp đêm, tráo bản thân mà lấy tiền về cho gia đình, trong lòng bà đau nhói mà quặn lên.
- Mẹ, đang nghĩ gì vậy? Con đời nào làm chuyện đó.
- Cũng mong là như vậy vì thực sự chỉ có nghề đó mà trong một đêm mới có nhiều tiền như đây thôi. Nhất quyết hứa với mẹ, dù có thiếu thốn đói khát thế nào, cũng phải giữ bản thân trong sạch để không hổ thẹn với lương tâm khi nhớ đến. Lựa chọn một cái nghề, cái việc đúng đắn mà làm. Con đã lớn bằng này, mẹ nói ít chắc chắn con cũng tự bản thân hiểu nhiều. Bằng không, an phận thủ thường mà an nhàn, không cần giàu có, chỉ cần cuộc sống thanh thản, ăn no mặc ấm qua ngày là quý hoá. Mẹ không thể nào mà yên tâm ở bản thân con, nói đến bao nhiêu lần con mới chịu ghi nhớ.
- Mẹ, con nhớ rành như cháo, mẹ cứ yên tâm. Ngày mai chúng ta đổi nơi ở khác đi. Lâm Mẫn nhìn nơi tồi tàn rách nát bản thân đang ở mà tặc lưỡi, tại sao bao năm qua sống như vậy lại không thấy gì? Nhưng khi cầm tiền trong tay, nhìn mọi thứ lại khác.
- Con định chừng nào lập gia đình? Con mà ở giá thì đừng nhìn mặt mẹ, đừng nhận họ Lâm nữa. Tổ tiên không chấp nhận.
- Chuyện này một sớm một chiều, mẹ cần gì gấp gáp. Cô xua tay, không nhìn bà nữa, đếm tiền cẩn thận mà trong lòng có chút nôn nóng, luôn bất giác nhìn ra cửa.
- Bạn mẹ quen biết nhiều người lắm nha! Hôm qua, dì Chiết ngang nhà, vừa ghé chào cửa, liền muốn giới thiệu cho con.
- Xem lại đi, họ giới thiệu, có ai hoàn hảo? Không cao thì mập, không xấu người thì xấu nết. Hỏi sao con luôn từ chối tiến tới.
- Cái đó là do tiêu chuẩn con đề ra quá cao. Nói tóm gọn, ngày mai nhất quyết phải đi. Không nói nữa. Lâm Mẫn định trong lòng nói ra cô đã sớm có người mà cô để ý nhưng cái gì cũng không có nói, ánh mắt nâu đẹp đượm buồn.