- Này, cô với chủ tịch.... Nhìn cô ta ậm ờ, tôi không thể chịu nổi cô ta cứ như vậy suốt.
- Không có gì cả, chỉ đơn giản là thư ký và chủ tịch với nhau, dựa vào hoàn toàn công việc.
- Không thể nào. Tôi không thèm nói tới nữa, chạy đi in 100 bản hợp đồng mới. Xem ra Bạch thị anh tuyển chọn chu đáo từng người, chuyện trước mắt thì chú tâm nhưng sau đó lại không để tâm tới nữa, không còn bàn tán nhau ông lên bà xuống. Thấy Ngưng Phị bưng hai ly cà phê đi ngang, tôi thắc mắc mà giữ cô ta lại.
- Sao lại là hai ly? Chủ tịch có khách a?
- Không phải là khách. Đối tượng tình cảm mới.
- Đối tượng tình cảm mới? Thấy tôi ngơ ra, cô ta chẹp miệng đi khỏi.
___________________________
*Vạch phân chia*
Thì ra là Lục tiểu thư - Lục Hoa Khứ. Lục gia rất có tiếng tăm, khiến mọi người phải nể sợ mà nhường một bước. Lục đại tiểu thư chẳng qua dựa vào mác của Lục gia mà hưởng phước, an nhàn. Nghe nói là đang du học gì đó, chắc cũng tương lai sáng lạn đi. Nhìn cô ta từ tốn mở cửa bước ra ngoài, chẳng phải ăn mặc quá khêu gợi sao? Trang điểm đậm hơn cả Tán Yên, vẻ đẹp cũng sắc sảo hơn. Nghe danh đã lâu, bây giờ mới tận mắt. Con gái “rượu” của Lục Tử Tiên trân quý như thế nào? Nâng trên đầu ngón tay mà yêu chiều. Cặp mắt phượng đẹp đẽ dừng ở tôi và Ngưng Phị vẻ chán ghét, bộc lộ rõ trong ánh mắt chủ với tớ. Tôi sắp không chịu được, tiến lên một bước, tay bị Ngưng Phị nắm chặt.
- Cô muốn chết sao? Lẩm bẩm trong miệng vừa đủ tầm tai tôi, tôi bắt đầu bình tĩnh mà cười nhạt.
- Lục tiểu thư, tạm biệt. Nghe tiếng gót vang vọng dần nhỏ dần, tôi thở mạnh mà tức tối, quyệt môi.
- Cô đúng là không có khách khí, bỏ qua dễ như vậy sao?
- Cô đúng là con người chỉ thích gây chuyện phiền toái. Một điều nhịn, chín điều lành, rõ chưa? Đừng có việc gì cũng chuốt vào thân. Càng nghe, tôi càng ngứa tai.
- Chẳng lẽ cô không thấy cô ta dùng ánh mắt gì nhìn chúng ta sao?
- Thì sao? Trả đũa cô ta có được lợi gì không? Ngưng Phị không nói nữa, ngoảnh mặt đi, tôi biết cô ta cũng rất tức tối nhưng lại là nằm trong khuôn mực, lo nghĩ đến sự an toàn mà lui bước. Có lẽ, tôi đã quá kích động. Điện thoại trên bàn lại reo lên.
- Alo.
- Một cà phê. Giọng nói này thì tôi liền nhận ra anh, nhưng ban nãy chẳng phải Ngưng Phị đã bưng cà phê vào rồi sao lại yêu cầu thêm. Khó hiểu mà đi pha.
- Chủ tịch, cà phê của ngài. Tôi nhìn ly bên cạnh vẫn còn một nửa mà nhíu mày.
- Ly này... Tôi chỉ vào nó và nhìn anh.
- Dẹp đi. Bạch Kình Thần anh, không hiểu vì sao, nhiều năm uống cà phê của Ngưng Phị pha vẫn thấy hợp khẩu vị nhưng từ khi Thi Hàm xuất hiện, anh lại thấy tôi làm ngon hơn mặc dù cùng một cách làm, anh cũng chẳng hiểu sao?
- Vâng. Thấy anh suy tư, tôi bưng ly cà phê lên, vừa xoay người liền bị gọi lại.
- Chiều nay, đi dự tiệc Lục gia với tôi.
- Tôi...tôi nghĩ Ngưng Phị đi chung với ngài sẽ tốt hơn. Tôi cười híp mắt, nhìn anh từ từ u ám mà biến đổi.
- Tôi nói ai thì là người đó, cô không cần để tâm có tốt hay không? Con ngươi hổ phách như sáng lên khiến nó càng đáng sợ.
- Nhưng....tôi....
- Ra ngoài. Anh quát lên, khiến tôi hoảng sợ mà chạy nhanh, không chần chừ một giây ở lại. Anh tức giận, muốn bốc hoả, nghĩ “tại sao lúc này đề cử cô ta đi cùng, cô ta liền từ chối? Thật khác người“. Những người khác đều mong đợi sánh vai cùng anh nhưng tôi lại khác, khiến anh suy tư.
___________________________
*Vạch phân chia*
Tôi mặc bên thân một chiếc váy ghi sữa cổ chữ V xẻ sâu dài đến chân, sau lưng là một lớp lưới mỏng kiêu sa. Tóc tuỳ ý xoả rộng, từng lọn tóc rủ xuống quyến rũ mê người. Bờ ngực căng tròn như ẩn như hiện. Trong buổi tiệc, không khỏi có nam nhân dòm ngó đến thèm thuồng.
- Cạn ly. Đến bàn nào, liền cạn ly đến đó, không chút chần chừ mà uống sạch sẽ. Tửu lượng tôi thì rất mạnh nhưng lại là dạ dày không cho phép. Vì rút kinh nghiệm lần trước nên đã ăn uống đơn giản nên cũng bớt thấy khó chịu.
- Chào, Bạch tổng. Tiếng khàn khàn của chủ tọa buổi tiệc - Lục Tử Tiên. Thân ảnh già nua đứng trước mặt, diện đồ lụa cổ truyền thêu rồng phượng, khiến tôi có chút cảm thấy kính trọng.
- Chào, Lục lão gia và Lục tiểu thư. Nhìn cô ta chiễm chệ đứng phía sau cười mị hoặc với mọi người, chớp mắt phượng sang trọng mà đưa tình với Bạch Kình Thần anh, khiến tôi nắm tay bẻ rôm rốp mát chướng mắt như thể muốn lấy bình xịt côn trùng mà xịt đuổi cô ta đi. Anh lại lên một bước, kính rượu. Phía sau, một bóng dáng tiêu sai đi lên. Đó chẳng phải là Triền Lãm, anh trai bất mãn của tôi sao? Tôi há hốc muốn trốn tránh nhưng lại không kịp. Hắn nháy mắt với tôi mà cười to.
- Mỹ nhân, cô là thư ký Mộ nhỉ? Tôi cười miễn cưỡng mà gật đầu, ánh mắt chưa bao giờ đối với hắn mà nhìn.
- Ti tổng, mời. Lục Khứ Hoa cô, bị dáng vẻ phong lưu của hắn mà mê hoặc, tiến lên một bước tiếp rượu. Dù sao hắn cũng có tiếng tăm đi, chắc không phải do bề ngoài!
___________________________
- Tôi có điều thắc mắc.
- Bạch tổng quá khách khí rồi, xin ngài cứ hỏi? Triền Lãm anh ung dung rít thuốc. Anh đặt tay gác lên hai bên ghế, dáng vẻ cao cao tại thượng mà mở lời.
- Thẩm Thẩm, thế nào? Bề ngoài như vậy nhưng trong lòng lại một mảnh run rẩy.
- Ngài muốn tôi trả lời thế nào? Chẳng phải ngài chỉ cần điều tra một chút là biết được sao? Cần gì phải tốn công hỏi han. Anh loé mắt, có chút buồn bực. Triền Lãm lại lắc đầu, nhìn con người oai phong trước mặt, bốn bề đều nằm trong tay, tung hoành ngang dọc lẫm liệt, nhưng trong tình cảm lại là một ngu ngốc không thể chịu nỗi. Mặc dù hắn vẫn không thể hiện bên ngoài nhưng đối mặc với anh giống như có áp lực nào đó khiến hắn nể phục và phục theo.
- Xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt. Hắn bỏ đi, để lại một câu đơn giản văng vẳng bên tai khiến anh lẩm bẩm câu đó đến thuộc lòng, anh muốn hiểu xem ý nghĩa của câu nói đó.