Tần Thiên Lan bị câu nói kia làm cho ngây người, hóa ra là tưởng mình là cô nàng thư ký trong lời đồn kia, thật là tức giận mà. Cô từ lúc nào đã thấp kém đến mức đó rồi, cả ngày không việc gì liền ỏng a ỏng ẹo bên cạnh Cố Thanh Trì, làm ơn đi bản cô nương còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, đợi cô có tiền rồi sẽ bao nuôi Cố Thanh Trì, đâu rỗi hơi đâu lại đi làm một thư ký nhỏ bé lại vất vả như vậy chứ.
Triệu Gia Lạc lúc này hoàn toàn không biết nên dấu mặt mình đi đâu cho rồi, riêng Cố Tư lại mang dáng vẻ xem kịch hoàn toàn không chút nào để tâm.
Chu Đình Chi không biết suy nghĩ gì, khuôn mặt hồ ly của hắn ta điều lộ ra ý cười đầy mặt, ngược lại Cố Thanh Trì mặt đen như sắp đại khai sát giới đến nơi rồi vậy.
“Thư ký nhỏ bé?” Tần Thiên Lan cười như không cười nhìn Nguyễn Mai Anh.
Nụ cười kia của Tần Thiên Lan không khác gì ác ma đến từ địa ngục cả, vô cùng âm trầm đáng sợ, cô chỉ nghĩ Nguyễn Mai Anh chẳng qua cũng chỉ là mắt mù không biết thân phận của Cố Thanh Trì. Bị sắc đẹp mê hoặc nên mới làm ra mấy chuyện như vậy, hoàn toàn không ngờ đến người ta sớm đã biết được thân phận của Cố Thanh Trì rồi, chẳng qua là khinh thường người bên cạnh Cố Thanh Trì là Tần Thiên Lan mà thôi.
Nguyễn Mai Anh hoàn toàn không ý thức được bầu không khí chung quanh không đúng, chỉ là còn chưa kịp mở miệng ra đã bị Tần Thiên Lan ra hiệu cho Chu Đình Chi cùng với Triệu Gia Lạc xách cổ quăng ra ngoài.
“Tần Thiên Lan, cô bị điên à, cô biết tôi là ai hay không mà dám làm vậy. Một thư ký nhỏ bé như cô dám làm ra những chuyện như vậy có còn coi Cố tổng ra gì hay không hả?”
Nguyễn Mai Anh vừa hét vừa la vô cùng khó coi, ngược lại Tần Thiên Lan lại vô cùng điềm đạm đứng nhìn cô ta ngã xuống đất, tựa như một kẻ trên cao nhìn con kiến nhỏ bé dưới đất vậy.
“Rất tiếc tôi không phải thư ký nhỏ bé gì đó, cho dù có là thư ký nhỏ bé của Cố Thanh Trì, thì tôi quá đánh cô thừa sống thiếu chết lão ba nhà cô cũng sẽ không dám lên tiếng.
Được rồi không nói nhiều với cô nữa bẩn cả tai, nhanh mang hành lý rồi rời khỏi đây đi, tài xế đang đợi bên ngoài, coi như tôi tội nghiệp hai cô gái nửa đêm không xe về vậy.”
Ngay Khi Tần Thiên Lan ra hiệu cho Chu Đình Chi cùng Triệu Gia Lạc xách Nguyễn Mai Anh quăng ra bên ngoài, Trương Thục Quyên và Lý An Kiều vô cùng hiểu ý đem hành lý của hai người kia từ trên lầu xuống, sau khi đặt hành lý ra ngoài xong Tần Thiên Lan liền lạnh lùng đóng cửa lại mặc cho cô ta gào thét như một con điên.
Cô bạn gái kia của Triệu Gia Lạc, nhìn cậu ta với ánh mắt hoàn toàn không thể tin được, tại sao cái người buổi sáng còn dịu dàng với cô ta, lúc này lại hùa theo ả nữ nhân kia ném cô ta ra ngoài kia chứ. Nhưng cô ta chỉ dám dùng ánh mắt đáng thương nhìn Triệu Gia Lạc, chứ không dám lên tiếng chất vấn hắn.
Bạn gái của Triệu Gia Lạc một tháng đổi một lần, người bên cạnh hắn nhiều vô số, cô ta cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, hơn nữa bên cạnh hắn một tháng cũng coi như là rất may mắn rồi, hiện tại mặc dù còn chưa đến một tháng lại bị đá, cô ta dù không cam tâm cũng đâu làm gì được kia chứ.
Triệu Gia Lạc trở về phòng liền lấy điện thoại ra chuyển khoản cho cô bạn gái kia, còn nhắn với cô ta một câu mới xóa kết bạn và thêm vào danh sách đen. Đây cũng là lần đầu tiên có một người phụ nữ hắn qua lại sau khi chia tay liền bị hắn cho vào danh sách đen. Cũng là lần cuối cùng.
Triệu Gia Lạc: Đây xem như là phí chia tay cho cô, sau này chọn bạn mà chơi.
Lúc cô gái kia nhận được tin nhắn trong lòng vô cùng khó hiểu, Triệu Gia Lạc bảo cô ta chọn bạn mà chơi là ý gì. Không lẽ chơi với thiên kim Nguyễn gia còn phải lựa người tốt hơn ư? Cô ta càng nghĩ càng không hiểu, cũng như Nguyễn Mai Anh liền đổ tất cả những chuyện này lên đầu Tần Thiên Lan.
Mà lúc này Tần Thiên Lan ăn tối xong liền quay về phòng, mặc dù cả ngày nay chỉ đi hái rau củ cùng với nấu vài món ăn, nhưng có lẽ do đường xa nên lúc này cô có chút mệt. Vừa về đến phòng liền lăn ra ngủ đến tận sáng ngày hôm sau.
Cọc... Cọc... Cọc...
Tần Thiên Lan ngủ vô cùng ngon giấc, lúc này mơ mơ màng màng nghe tiếng người gõ cửa liền theo bản năng lấy điện thoại ra nhìn. Mới hơn bảy giờ sáng lại có người gõ cửa phòng cô, không cần đoán cũng biết là ai rồi.
“Tứ ca sớm.”
Tần Thiên Lan mơ màn dụi mắt, nhìn người đằng sau cánh cửa quả nhiên đúng như những gì cô đoán, ngoài Cố Thanh Trì ra thì làm gì có ai to gan dám phá giấc ngủ cô kia chứ.
“Quay vào thay đồ đi, anh đưa em đến một nơi.” Cố Thanh Trì nhìn người con gái trước mặt còn đang mơ ngủ, đáng yêu không khác gì chú mèo con lười biến liền cười vô cùng dịu dàng.