Vốn Cố Thanh Trì định như thường lệ đến tìm Tần Thiên Lan, nhưng hắn còn chưa kịp rời khỏi công ty Tần Thiên Minh đã khí thế hùng hồn đến công ty tìm hắn.
Vừa gặp Cố Thanh Trì, Tần Thiên Minh liền ngay lập tức đi thẳng vào vấn đề:
“Cố Thanh Trì, Thiên Lan lại mất tích rồi.”
Buổi sáng Tần Thiên lan bảo đến trụ sở công ty xem tình hình mấy tháng nay, nhưng mãi cũng không thấy về, người trong công ty lại bảo cô chưa từng đến đó. Đến cả điện thoại cũng không gọi được, Tần Thiên Minh lúc này chỉ còn cách đến tìm Cố Thanh Trì mà thôi.
Ở một nơi khác, Tần Thiên Lan lúc này bị trói trên ghế trong một nhà kho bỏ hoang ẩm mốc, hai mắt điều bị bịt lại bằng vải đen, miệng cũng bị quấn mấy vòng băng keo.
Cô nhớ rằng buổi sáng còn đang định ghé qua trụ sở công ty để xem tình hình, trên đường đi xe đột nhiên nổ lớp, tiếp theo chính là bất ngờ bị người tập kích từ phía sau khiến cho cô không kịp phòng bị.
Trong lúc Tần Thiên Lan đang cố nhớ lại diễn biến buổi sáng ngày hôm nay, thì bên cạnh cô vang lên tiếng bước chân. Là tiếng giày cao gót chạm xuống nền phát ra những âm thanh lạch cạnh, tiếng bước chân càng gần Tần Thiên Lan còn ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta có phần nồng, mùi này cô đã từng ngửi được trên người kẻ nào đó.
Tần Thiên Lan cô trời sinh đã mẫn cảm với mùi hương, cộng thêm hơn năm năm sống trong bóng tối, đối với âm thanh cùng mùi hương cô càng có cảm nhận rõ ràng hơn ai hết.
Người kia đến trước mặt Tần Thiên Lan, thô bạo giật băng keo trên miệng Tần Thiên lan ra, có lẽ do bị nhốt cả buổi sáng không được ăn uống gì, nên phần môi Tần Thiên Lan có chút khô, lúc này còn bị thô bạo giật băng keo ra khiến cho phần miệng cô bị rách ra một đường nhỏ.
“Tần tiểu thư xem ra rất là bình tỉnh nhỉ?” Quách Liên Y sau khi mở tấm vải che mắt cho Tần Thiên Lan cùng băng keo dán trên miệng, cô ta liền tìm một cái ghế ngồi xuống đối diện với Tần Thiên Lan, bộ dạng cao cao tại tượng nhìn người đối diện vì bị bắt mà có chút chật vật.
“Quách tiểu thư quá khen rồi, nhưng tôi nhớ không nhầm giờ này không phải là giờ cô nên làm cơm cho người trong lòng mình ăn hay sao? Tại sao lại có thời gian đến tìm tôi tám chuyện thế này.” Cô cười giễu cợt.
Tần Thiên Lan ngay khi Quách Liên Y bước đến gần đã đoán ra được người kia là ai rồi, nên lúc này cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy mặt Quách Liên Y cho lắm.
Quách Liên Y nghe vậy trong lòng không khỏi có chút cay, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ bình tĩnh: “Nếu cô đã biết anh ấy là người trong lòng của tôi, tại sao vẫn cứ bám mãi không buông.”
“Quách tiểu thư cô có phải hiểu nhầm gì rồi không? Người bám mãi không buông không phải là tôi mà là cô. Tôi cảm thấy cô thật đáng thương, đối với một người đến nhìn cũng không nhìn mình lấy một cái, vẫn như cũ dây dưa không vứt, đúng là tự mình hạ thấp chính mình.”
Quách Liên Y lúc này đã không còn có thể giữ bình tĩnh được nữa rồi, cô ta tức giận tiến lên định tát cho Tần Thiên Lan một bạt tay, lại bị Tần Thiên Lan dùng chân đạp một cái thật mạnh ngã nhào ra đất.
Cô ta nhìn Tần Thiên Lan thế mà đứng khoanh tay trước ngực, bộ dáng cao cao tại thượng, lại có chút gì đó rất là ngầu. Tần Thiên Lan đứng đó nhìn cô ta ngã ra đất, lạnh lùng như nhìn một con chó nhỏ bị bỏ rơi vô cùng chật vật.
“Cô...Cô...Sao cô...” Quách Liên Y chậ vật ngồi trên đất, mặt đầy vẻ không thể tin được chỉ vào Tần Thiên Lan nói không nên lời. Không phải cô bị trói ri hay sao, tại sao lại như thế, đáng ra người nên chật vật phải là Tần Thiên Lan mới đúng chứ không phải là cô ta.
Tần Thiên Lan đảo khách thành chủ, trở lại cái ghế vừa nãy bản thân mình bị trói ngồi xuống, nhìn Quách Liên Y không cách nào tin được cười như không cười giúp cô ta giải đáp.
“Quách Tiểu thư, cô cũng đừng quá kinh ngạc như vậy chứ, tôi còn tưởng trước khi cô bắt tôi đã tìm hiểu rất kỹ rồi ấy chứ? Không ngờ cô lại xem thường tôi như vậy, thật đáng buồn thay.” Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Quách Liên Y lại nói tiếp: “Cô nghĩ mấy loại dây trói này có thể trói buộc được tôi ư? Nếu như tôi không cố ý để cô bắt được, còn lâu cô mới có thể đụng được một đầu ngón tay của tôi. Quách Liên Y tiểu thư ạ.”
Quách Liên Y kinh hãi nhìn người trước mặt mình, nào có bộ dạng một tiểu bạch thỏ nhu thuận lúc nào cũng nép bên người Cố Thanh Trì kia chứ? Lúc này Tần Thiên Lan nhìn không khác gì ác ma đến từ địa ngục cả. Toàn thân điều toát lên sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn, cuối cùng là do Tần Thiên Lan giỏi giả vờ, hay là do cô ta đã hiểu nhầm đây.
“Cô... Cô hóa ra vẫn luôn giả vờ đơn thuần để lừa gạt Cố Thanh Trì, tôi sẽ đi nói với anh ấy.” Quách Liên Y nghĩ một lúc liền chuẩn bị đứng dậy, tựa như thật sự đi tìm Cố Thanh Trì vạch trần Tần Thiên Lan vậy. Còn chưa đi được mấy bước đã bị câu nói của Tần Thiên Lan làm cho sợ hãi.