“Em không mất trí nhớ nữa à?” Cố Thanh Trì mặt dày lên xe cùng Tần Thiên Lan, Tần Thiên Minh ngồi cạnh Thẩm Tần Phong ghế trước, nên lúc này Tần Thiên Lan chỉ còn có thể ngồi cạnh cái người nào đó mà thôi.
“Anh Cố, chúng ta có quen biết nhau ư?” Tần Thiên Lan bị vạch trần, không chút hoảng loạn cố diễn đến cùng.
“Chúng ta không quen.” Cố Thanh Trì đáp.
Không hiểu sao cô cố ý nói những lời kia, nhưng khi nghe Cố Thanh Trì đáp lại như vậy trong lòng có chút bực bội. Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe Cố Thanh Trì nói tiếp:
“Chúng ta đang yêu nhau, nên không thể gọi là quen biết nhau được.”
Hừ... Giỏi giảo biện. Tần Thiên Lan nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng lại vui muốn chết.
reng...reng...
Điện thoại Tần Thiên Minh vang lên, không biết người gọi là ai chỉ nghe hắn đáp một câu có ở đây, liền quay đầu về phía sau đưa điện thoại cho Tần Thiên Lan.
“Trương Thục Quyên gọi.”
Tần Thiên Lan đưa tay nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp alo đã nghe thấy giọng Trương Thục Quyên bên kia có vẻ rất là gấp gáp.
Trương Thục Quyên: “Chị Thiên Lan xảy ra chuyện lớn rồi, chị nhanh đến công ty đi ạ, trong điện thoại không tiện nói, nói chung là chuyện lớn rồi, nhanh đi ạ chay đến mông rồi đây.”
Bình thường Trương Thục Quyên điềm tĩnh nhất, có chuyện gì cũng là người bình tĩnh giải quyết, chưa từng thấy cô ấy gặp chuyện gì liền căn thẳng như lúc này, đủ hiểu chắc chắn là chuyện lớn rồi đây.
“Em bình tĩnh một chút, hiện tại chị chỉ mới ra khỏi khu ngoại ô, nếu như từ đây đến công ty cũng phải mất hơn hai tiếng, có việc gì bình tĩnh đợi chị đến công ty rồi chúng ta cùng giải quyết.” Tần Thiên Lan cách đầu dây điện thoại trấn an Trương Thục Quyên, lo lắng cô bé sẽ hoảng đến hỏng cả não mất thôi.
...
Một lúc sau xe dừng lại trước trụ sở công ty thời trang của Tần Thiên Lan, vừa bước xuống xe không chỉ Trương Thục Quyên chờ sẵn mà Cố Tư cùng Lý An Kiều cũng đứng đợi không biết bao lâu, nhìn mồ hôi ướt hết cả một mảnh áo sơ mi của Trương Thục Quyên đủ để đoán được, cô bé nghe xong điện thoại của cô liền chay ra đây đợi, nhìn thôi đã thấy sót xa rồi.
“Nhanh vào trong rồi nói.” Tần Thiên Lan kéo tay TRương Thục Quyên vào trong, vừa đi cô vừa quay sang hai người Cố Tư cùng Lý An Kiều nhẹ giọng trách cứ:
“Hai đứa tại sao không ngăn cản em ấy.”
Lý An Kiều chỉ biết cuối đầu không nói, còn Cố Tư nhìn thấy bạn gái mình bị mắng có chút không vui:
“Chị còn không hiểu tính cách của cô ấy ư? Bọn tôi khuyên cỡ nào cô ấy cũng không nghe, chúng tôi còn có thể cưỡng ép được cô ấy chắc.” Cố Tư thẳng thắng không chút nể nang gì, Lý An Kiều đứng bên cạnh chỉ có thể nhẹ kéo óng tay áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói nữa.
Tại phòng họp, Tần Thiên Lan nhận lấy tập tài liệu cùng chiếc máy tính xách tay, cùng hình ảnh trên tập tài liệu so sánh với hình ảnh trên máy tính, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
“Chuyện này từ lúc nào?”
Lý An Kiều tiếp lời: “Là buổi sáng ngày hôm nay ạ, vừa nhìn thấy bọn em cố gắng liên hệ với chị nhưng mãi không được, nên mới gọi cho anh Tần lúc này mới biết chị bị người bứt cóc, bọn em...”
“Được rồi chị biết rồi, không phải lỗi của mấy đứa.”
Trương Thục Quyên không chỉ giỏi về máy tính, mà còn rất giỏi trong lĩnh vực tính toán, Lý An Kiều lại được học kinh danh từ sớm, nên cả hai từ lúc Tần Thiên Lan đến núi Bạch Phượng đã thay nhau phát triển công ty.
Về phần bảo mật của công ty liền có Trương Thục Quyên lo liệu, bởi vậy lúc này bộ sưu tập thiết kế sắp trình diễn tại tuần lễ thời trang đột nhiên bị công ty đối thủ ra mắt sớm hơn một tháng. Trương Thục Quyên cảm thấy đây là lỗi do mình không chú ý tăng cường bảo mật máy tính mới bị người ta đánh cắp, trong lòng cô thấy có lỗi với Tần Thiên Lan.
Nhìn thấy Trương Thục Quyên từ lúc vào phòng họp đến giờ vẫn luôn cúi đầu không nói một câu, chỉ thiếu chút nước mắt nữa thôi xem ra con bé đã rất lo lắng.
Tần Thiên Lan đứng dậy, đi đến chỗ Trương Thục Quyên, cô đưa tay dỗ nhẹ lên vai Trương Thục Quyên trấn an:
“Bé con, đây không phải lỗi của em, đừng tự trách chính mình.”
Trương Thục Quyên được trấn an, ngước mắt lên nhìn Tần Thiên Lan, cô đã cố gắng nén không cho mình rơi nước mắt, lại không nghĩ đến chỉ vì một câu của Tần Thiên Lan nước mắt cố đè nén trong lòng liền tuôn ra như thác.
“Chị Thiên Lan... hu...hu...”
Tần Thiên Lan cười ôm cô bé vào lòng, thật hết cách thiên tài nhà cô tại sao lại mỏng manh yếu đuối như vậy kia chứ, đáng yêu chết mất.
“Được rồi khóc đủ rồi chúng ta vào chuyện chính đi.” Tần Thiên Lan buông Trương Thục Quyên ra, quay về chỗ ngồi của mình, đồng thời đưa tập bản thiết kế gốc cùng máy tính cho Tần Thiên Minh.
“Anh hai, nhìn xem cái này đi.”
Tần Thiên Minh nhận lấy từ tay Tần Thiên Lan, sau khi xem qua một lần, có vẻ hắn còn cảm thấy không đủ lại xem đi xem lại mấy lần lúc này mới buông xuống, sắc mặt tựa hồ dãn ra không ít.
Bảo sao em gái hắn khi nhìn thấy những thứ này mặt một chút cũng không đổi sắc, thì ra cô đã sớm nhìn ra được vấn đề.
“Em dự định thế nào?' Tần Thiên Minh hỏi.
“Còn thế nào nữa ạ, vẫn như kế hoạch cũ mà tiến hành thôi.” Tần Thiên Lan cười đáp lại.
Người ta nói anh em ruột không cần nói quá nhiều cũng hiểu ý nhau, Tần Thiên Lan vừa nói xong Tần Thiên Minh lập tức hiểu ý định cô muốn gì, chỉ cười đáp lại cô.
“Vậy người phía sau? Em dự định cứ thế bỏ qua ư?”
“Không ạ, đến lúc đó hốt luôn một đám cho có bạn, hiện tại cứ để bọn họ vui vẻ đi đã.”
Tần Thiên Lan cười tà mị, người ngoài có lẽ không biết, nhưng Tần Thiên Minh là người nhà Thẩm Tần Phong cùng Cố Thanh Trì lại quen biết cô lâu như vậy, làm sao mà không biết mỗi lần cô cười như vậy liền có một số người sắp không xong rồi.
“Được rồi, đừng chơi quá trớn liền được.” Tần Thiên Minh thở dài cưng chiều nói.
“Em cứ vui vẻ, phía sau có bọn anh.”
Cố Thanh Trì cùng Thẩm Tần Phong không hẹn cùng đồng thanh lên tiếng. Khiến cho Tần Thiên Minh chỉ có thể lườm người nhà mình, so với hắn có vẻ hai tên này còn dung túng em gái hắn hơn cả hắn. Thật lo lắng a...