Bên trong phòng hợp tất cả cao tầng của tập đoàn Tần thị, điều vô cùng phẫn nộ vì sự xuất hiện của một vị khách không mời mà đến Tần Thiên Lan.
Điều đáng nói ở đây chính là nội bộ công ty bọn họ lại có phản đồ, đường đường là một giám đốc phòng thiết kế nhỏ nhoi lại dám cả gan đưa người ngoài vào phòng họp cổ đông mà xem như đó là điều hiển nhiên.
Không chỉ cổ đông có mặt ở đây tức giận, mà sắc mặt Tiêu Chân ngay khi nhìn thấy Tần Thiên Lan liền không tốt chút nào.
Phải nói là hắn đang lo lắng mới đúng, nói gì thì mục đích hôm nay cô đến này không phải rất rõ ràng rồi hay sao.
Tiêu Chân chợt nhớ đến lời cô nói với hắn tại bữa tiệc hôm đó, chính là muốn cho Hắn một món quà hôn lễ, chẳng lẽ là vì chuyện ngày hôm nay ư?
“Giám đốc Chung chuyện này là sao?”
Đám người cổ đông không đợi được Tiêu Chân phản ứng liền có người lên tiếng.
Chung Thanh Phong nhìn đám người cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi đợi chờ người khác bán mạng cho công ty, bản thân lại chỉ nghĩ đến lợi nhuận bản thân mình sẽ nhận được bao nhiêu mà không chút nào để ý đến người sẽ nắm điều hành công ty là ai.
Chung Thanh Phong bình đạm kéo ra một cái ghế cho Tần Thiên Lan ngồi, mặc kệ câu hỏi của vị kia cùng ánh mắt không chút nào thiện cảm của đám cổ đông đang nhìn hai người bọn họ.
Mặc dù hiện tại chỉ mình hắn cùng với Tần Thiên Lan, nhưng bên ngoài người của Cố Thanh Trì chờ sẵn còn ít sao.
Tiêu Chân thấy vị cổ đông kia mở lời vậy mà không hề được đáp lại, hơn nữa còn bị một loạt hành động của Giám đốc Chung Thanh Phong dọa cho có chút bất an. Tuy nói những năm này hắn tự tin rằng đã hoàn toàn nắm được công ty vào tay chỉ còn chờ sáp nhập với Tiêu thị nữa là xong.
Nhưng ai nói trước được chuyện gì, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, sự tự tin của Tần Thiên Lan cùng Chung Thanh Phong quả thật khiến cho hắn có chút bất an.
“Giám đốc Chung có thể giải thích một chút được hay không? Đây là cuộc họp nội bộ công ty, Giám Đốc Chung đột nhiên đưa một người ngoài đến đây là có ý gì?” Tiêu Chuẩn mặt không đổi sắc nói, hắn cố gắng hết sức tỏ ra bình đạm nhưng thật chất trong lòng vô cùng lo lắng.
Chung Thanh Phong nhìn bộ dạng giả vờ, giả vịt của Tiêu Chân trong lòng âm thầm cười nhạo một phen, ông ta thật muốn xem thử cái thể loại tu hú chiếm chỗ như Tiêu Chân tiếp theo sẽ còn dám lớn tiếng lên mặt nữa hay không?
“Các vị cổ đông tạm thời bình tĩnh một chút, như Tổng giám đốc Tiêu vừa nói, đây là cuộc họp nội bộ công ty, đã là cuộc họp nội bộ vậy tại sao không thể để Tần Tiểu thư cùng tham dự nhỉ. Có vẻ như mọi người sớm đã quên mất nơi mọi người đang ngồi là Tần Thị chứ không phải là Tiêu Thị đi.”
Lời vừa nói ra khiến cho tất cả những người có mặt điều lâm vào trầm tư, Chung Thanh Phong không nói chút nữa bọn họ thật sự quên mất rồi. Hiện tại một người cũng không dám lên tiếng đa phần điều muốn xem xem tiếp theo Tiêu Chân sẽ xử lý như thế nào đây.
Vẫn câu nói cũ, bọn hắn không quan tâm ai là người năm điều hành công ty, bọn hắn chỉ quan tâm ai mới có thể đem đến lợi nhuận tốt nhất cho bọn hắn mà thôi.
Tiêu Chân ngược lại không có bình tĩnh như vậy, vì tập đoàn hắn đã bỏ ra không ít vốn luyến, hiện tại Tần Thiên Lan đột nhiên xuất hiện, nói gì nói hắn cũng không thể nào để công sức của hắn bỏ ra để người khác ngư ông đắc lợi được.
Két...Két...
Cửa phòng họp lại một lần nữa được đẩy ra, lần này người bên ngoài vừa bước vào kia lạ mà quen. Hầu như cao tầng của Tần thị điều biết người này nhưng tựa như lại không biết người này.
Nhận thấy Tần Thiên Minh sức khỏe đã vô cùng ổn định, thế nên Tần Thiên Lan mới bàn với người kia về việc lấy lại quyền điều hành công ty. Lúc này trước ánh mắt đầy kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Thiên Minh cùng Thẩm Tần Phong bước vào phòng ngồi ngay bên cạnh Tần Thiên Lan.
Điều khiến cho đám cao tầng kinh ngạc chính là Tần Thiên Minh so với ba Tần giống nhau đến mức khiến cho bọn họ suýt chút nữa hiểu nhầm Tần Thiên Minh là cố chủ tịch nhà bọn hắn.
“Các vị đã lâu không gặp.”
Nếu như đối với Tần Thiên Lan hầu hết điều không chút ấn tượng, thì với Tần Thiên Minh ngoài có bề ngoài giống với người ba đã mất của mình ra thì hắn ngay từ cấp ba đã thường xuyên cùng cố chủ tịch đến công ty học hỏi. Chỉ cần người ở Tần thị đủ lâu điều nhận biết hắn.
“Không phải nói người thừa kế Tần Thị chết rồi sao?”
“Tôi cũng nghe nói như vậy, thật nhiều năm trước có người nói người thừa kế duy nhất của Tần thị chết trong một trận hỏa hoạn, hiện tại là chuyện gì xảy ra.”
“Ông hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi cũng vô cùng tò mò có được hay không, ai mà biết được cái người năm năm trước vốn đã chết rồi hiện tại đột nhiên xuất hiện ở đây kia chứ?”
“Giờ phải làm sao?”
“Cứ từ từ đợi đi đã.”
Nếu nói sự xuất hiện của Tần Thiên Lan khiến cho Tiêu Chân có chút lo lắng, thì hiện tại Tần Thiên Minh xuất hiện mới thật sự khiến cho Tiêu Chân cảm thấy nguy cơ. Hắn chẳng qua cũng chỉ là người ngoài, cho dù hắn đã cống hiến cho tập đoàn thì đã sao? Ra sức vì tập đoàn thì thế nào?
Cho dù có mười hắn cũng không thể nào bì được với người thừa kế thực sự của Tiêu Thị, nhớ năm đó Tần Thiên Minh không chỉ vô cùng nổi tiếng ở trường học. Mà trong giới thượng lưu điều là chủ đề bàn tán mỗi lần tụ họp của mọi người. Là tấm gương để cho các vị phụ huynh đem ra so sánh với con mình.
Không chỉ nhà khác, mà ba hắn cũng rất hay đem Tần Thiên Minh ra để hắn nôi theo.
Năm đó khi hắn nhận được tin Tần Thiên Minh chết trong biển lửa, không ai biết được hắn vui đến mức nào đâu, đã thế hắn còn ra tay cứu được viên ngọc trên tay Tần thị. Thành công cưới được người về nhà thuận thế nắm giữ tập đoàn Tiêu thị.
Những tưởng hắn đã có được tất cả, hắn cố gắng làm biết bao nhiêu việc. Tận tâm với tập đoàn như nhà mình. Lúc này lại có người đến nói với hắn công sức hắn bỏ ra chỉ là trò cười trong mắt thiên hạ.
Chỉ là công dã chàng, ngu ngốc đến mức xây nhà cho người khác vào ở, kiếm tiền cho người ta tiêu sài. Bản thân lại làm như một con chó lại chẳng được gì cả. Tiêu Chân hắn không cam tâm