Nếu là một cô gái khác đến đây, chắc hẳn sẽ bị khung cảnh đầy lãng mạn này làm cho cảm động chết mất thôi, bất quá cô không nằm trong số đó, ai đời lại trồng một đống hoa như vậy, lỡ có sâu, rắn mấy loài bò sát gì đó thì sao.
Tần Thiên Lan cô trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mấy loại không xương còn dùng thân để bò khắp nơi, nghĩ đến thôi đã lạnh hết cả người rồi. Cô cảm thấy bản thân tốt hơn hết vẫn là nên đi vào trong nhà thì hơn, ai mà biết được lát nữa sẽ có thứ gì bò ra từ đám hoa hoa cỏ cỏ kia chứ.
Chỉ là Tần Thiên Lan còn chưa tức đến mức điên người gì chung quanh nhà toàn là hoa thì lúc này lại chính thức đen mặt khi nhìn thấy phòng ngủ của mình, một màu hồng phấn đầy trẻ con, nếu như lúc nay cái người gọi là trợ lý của Cố Thanh Trì giới thiệu có lẽ cô còn nghĩ căn phòng này phải dàn cho một đứa bé đáng yêu nào đó chứ không phải cho cô.
Trịnh Thanh Nam đi theo Cố Thanh Trì nhiều năm, chính là bình thường nhìn sắc mặt Cố Tổng nhà hắn mà đoán ý,riêng vị Tần tiểu thư này, vừa rồi khi mới bước chân vào nhà sắc mặt đã không tốt, hiện tại khi nhìn đến căn phòng do Cố Tổng chuẩn bị mặt liền đen lại như thế.
Chẳng lẽ là do được sủng mà kêu ư? . Truyện Kiếm Hiệp
Hay là cảm thấy bản thân mình là người phụ nữ đầu tiền của Cố Tổng nên thấy chính mình khác biệt.
Phụ nữ thật là lắm chuyện mà, hắn vẫn nên an phận kiếm tiền, sau đó về hưu đi du lịch vòng quanh thế với, còn những loại như bạn gái gì đó vẫn là đừng nên nghĩ đến thì hơn.
Tần Thiên lan hoàn toàn không biết những suy nghĩ này của Trịnh Thanh Nam, cô định lấy điện thoại ra tìm Cố Thanh Trì Tính sổ, nhưng mò mãi cả ngày trời mới phát hiện ra cô không có điện thoại.
Tần Thiên Lan quay sang nhìn trợ lý Trịnh với ánh mắt, điện thoại đâu?
“Tần tiểu thư, cô muốn gì cứ nói thẳng đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, cô nói gì cũng là người của Cố Tổng, giữa chúng ta không thể đâu.”
Trịnh Thanh Nam không biết suy nghĩ ra cái gì, dùng hai tay thủ trước ngực, chân cũng lùi về phía sau mấy bước, chọc cho Tần Thiên Lan vốn đang muốn nổi điên thiếu chút nữa đưa chân đá hắn một phát. Cũng còn may chiếc váy cô mặc có hơi bất tiện.
“Điện thoại.” Còn tự nhận chính mình nhìn mặt đoán ý, cô còn tưởng rằng như trong phim khỏi cần nói cũng hiểu chứ. Đúng là phim ảnh gạt người
Trợ Lý Trịnh thấy Tần Thiên Lan không còn muốn thân thể hắn nữa, nghe cô nói điện thoại liền ngoan ngoãn giao nộp điện thoại của mình cho cô.
Tần Thiên Lan không có nhận lấy, ngược lại cao mày: “Điện thoại Cố Thanh Trì chuẩn bị cho tôi đâu, cái điện thoại đó của anh tôi lấy làm gì? Đừng bảo với tôi Cố Thanh Trì không dặn anh chuẩn bị điện thoại cho tôi.”
Trịnh thanh Nam lúc này mới nhớ đến quả thật buổi sáng Cố Thanh Trì có chuẩn bị cho cô một chiếc điện thoại, hơn nữa là tự tay chuẩn bị. Hắn cung kính cầm chiếc điện thoại còn chưa lấy ra khỏi hộp cho Tần Thiên Lan, hai tay cung kính dâng cho cô, so với Cố Thanh Trì còn muốn kính cẩn hơn rất nhiều.
Tần Thiên Lan mở chiếc hộp đựng điện thoại ra, trong lòng có dự cảm chẳng lành, quả nhiên khi cô mở ra đập vào măt cô chính là một cái thứ đầy lông lá màu hồng phấn, còn có cả hai cái tai thỏ và cục bông siêu lớn màu trắng hình như là đuôi thỏ.
Chiếc điện thoại toàn thân thiếu nữ, pha chút trẻ con kia, khiến cho Tần Thiên Lan tựa như núi lửa sắp phung trào đến nơi rồi. Đến cả Trịnh Thanh Nam vốn vĩ đúng cách cô khá xa mà còn có thể cảm nhận được sức nóng bốc lên từ người cô.
Cho dù không có hiệu ứng từ truyện tranh hay anime, thì Trịnh Thanh Nam cũng như nhìn thấy từng ngọn lửa đang bốc lên dữ dọi trên người Tần Thiên Lan. Hắn không biết gì sao trong lòng lại có một ý nghĩ, Cố tổng kỳ này chết chắc rồi.
Mà cái kẻ đầu sỏ Cố Thanh Trì vì để chuẩn bị tất cả những thứ này buổi sáng đã vô cùng vui vẻ, tâm trạng cũng tốt hơn bình thường rất nhiều. Thật ra hắn chỉ nghĩ đến chuyện này vào sáng nay khi nhớ đến căn phòng màu hồng do mẹ hắn chuẩn bị cho cô con dâu tương lai của mình.
Hắn liền nghĩ muốn trêu cô một chút, mặc dù bề ngoài Tần Thiên Lan là em gái của bạn học Cố Thanh Trì, nhưng hai người còn thân với nhau hơn hai anh em Tần Thiên lan, vĩ nhiên mấy cái sở thích của cô hắn điều nhớ rất rõ ràng.
Cô không thích những thứ dễ thương, mặc dù thích động vật nhưng tuyệt đối sẽ không nuôi chúng, Tần Thiên Lan sợ bản thân nuôi chúng lại không thể cho chúng được cuộc sống chúng muốn. Chung quy con người cô không thích ràng buộc, nên sẽ không muốn ràng buộc người khác, dù là thú cưng.
Cố Thanh Trì vì biết rất rõ những chuyện này mới cố ý sắp xếp ngược lại với tính cách của Tần Thiên Lan.