Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 232: Chương 232: Anh áy đến rồi 16






Vẻ mặt của Thẩm Sơ Tuyết rất nghiêm túc.

Cô nói lại lần nữa: “Tớ nói, tớ không tìm thấy quán cơm nhỏ trên địa chỉ đó. Ngược lại, hôm nay khi tớ đến đó thì thấy nơi đó đang bị phá bỏ. Tớ nghe nói rằng ở đó hình như đang được quy hoạch, có thể là sẽ xây tòa nhà cao tầng.”

“Không phải chứ?”

Cố Manh Manh nghe vậy thì cô cùng kinh ngạc: “Sao lại không có? Cậu có chắc là không đi nhằm chỗ không? Sơ Tuyết, chuyện này với tớ rất quan trọng, đừng có đùa với tới”

Thẩm Sơ Tuyết lườm cô.

“Tại sao tớ phải đùa với cậu?” Cô nói: “Tớ giống như đang đùa với cậu sao? Tớ nghiêm túc đấy!” Cuối cùng, cô ấy lấy điện thoại di động ra và mở một đoạn video cho cô xem: “Đây là đoạn video lúc đó tớ ghỉ lại. Nhìn xem, đây là nơi được nhắc đến trên danh thiếp, nhưng đã thành đống đổ nát. Hiện trường chỉ có công nhân đang phá dỡ, không có nhà hàng nhỏ đó!”

Cố Manh Manh cầm lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Thẩm Sơ Tuyết bên cạnh nói tiếp: “Để đề phòng, tớ cũng hỏi những người xung quanh.”

“Họ nói sao?”

Cô Manh Manh nghe vậy không khỏi nhìn cô ây.

Thẩm Sơ Tuyết nói: “Người ta nói rằng ở đó từng có một nhà hàng nhỏ, nhưng nó đã đóng cửa cách đây một thời gian. Sau đó, ông chủ không biết nó đã đi đâu… m, tớ chỉ biết có vậy.”

Cố Manh Manh thất vọng.

Thẩm Sơ Tuyết dè dặt nhìn cô, nói tiếp: “Manh Manh, cậu không sao chứ?”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục: “Cái đó, cửa hàng đã không còn nữa, cậu vẫn có thể gọi điện cho người đó mài”

Cố Manh Manh xị mặt: “Tớ không dám liên lạc với người đó. Nếu Lục Tư Thần biết chuyện, tớ chết chắc!”

Thẩm Sơ Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt hận thép không thể luyện thành sắt.

“Cậu sợ chồng cậu vậy à? Anh ta là hổ sao? Chẳng lẽ còn ăn thịt cậu được à?”

“Cũng gần như thế…”

Cố Manh Manh bĩu môi.

Thẩm Sơ Tuyết đỡ trán.

Một lúc sau, cô ấy đột nhiên nói: “Vậy giờ nên làm gì bây giờ?”

Có Manh Manh im lặng.

Thẩm Sơ Tuyết tiếp tục: “Hay cậu cho tớ số điện thoại. Tớ sẽ liên lạc với người đó thay cậu?”

Có Manh Manh nhìn lên cô ấy, nói: “Hết cơ hội rồi.”

“Ý cậu là gì2”

Thẩm Sơ Tuyết nhìn cô đầy khó hiểu.

Cố Manh Manh tiếp tục: “Sau khi Lục Tư Thần bảo tớ không được gặp lại người dì đó nữa thì tớ đã xóa số điện thoại di động của bà ấy ngay trước mặt anh áy…”

Thẳm Sơ Tuyết: “Không có sao lưu?”

“Không…”

Cố Manh Manh lắc đầu.



Cố Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói: “Không được, ngày mai vẫn không đi được.”

“Tại sao?”

Thẳm Sơ Tuyết hỏi.

Cố Manh Manh trả lòi: “Tớ không thể tùy tiện về Cố gia.

Tớ phải nhận được sự đồng ý của Lục Tư Thần trước.

Nếu anh ấy không có ý kiến, tớ mới có thể về gặp bố được!”

Thẩm Sơ Tuyết há hốc miệng.

Cô ấy rất khó tin: “Cái quái gì vậy? Về nhà mẹ đẻ, còn phải cần chồng gật đầu đồng ý thì mới được về2”

“ÙI”

Cố Manh Manh gật đầu.

Thẩm Sơ Tuyết đỡ trán nói: “Cố Manh Manh à, Cố Manh Manh, cậu đúng là bị chồng quản nghiêm mài”

Cố Manh Manh chùng vai: “Cậu tưởng tớ muốn à…”

Thẩm Sơ Tuyết khinh thường: “Cậu sắp không có chút tự: do nào rồi.”

Cố Manh Manh cũng không bận tâm lắm, chỉ cười nói: “Lục Tư Thần rát tốt với tớ. Mặc dù anh ấy đôi khi rất bá đạo với tớ, nhưng anh ấy thực sự tốt với tớ!”

Thẩm Sơ Tuyết sờ cằm.

Sau đó, cô ấy nói đầy ẩn ý: “Mong là vậy. Đợi sau này cậu tốt nghiệp rồi, tớ xem cậu có còn nói được vậy không?”

“Ý cậu là gì?”

Cố Manh Manh không hiểu lắm.

Thẩm Sơ Tuyết nói: “Cậu quá ngây thơ, còn chưa thực sự: lĩnh giáo hết được sự đa sắc đa màu của thế giới bên ngoài. Khi đôi cánh của cậu mọc đủ cứng, muốn bay nhưng không thể bay. Cậu sẽ biết rốt cuộc cái tốt của chồng cậu đối với cậu là tối hay là xấu!”

Có Manh Manh trông vẫn không hiểu gì.

Cô không thể hiểu, Lục Tư Thần tốt với cô như vậy, tại sao cô lại phải bay chứ?

Sau này mới biết, lời này của Thẩm Sơ Tuyết hóa ra là đúng.

Hai ngày sau, Thẳm Sơ Tuyết chuẩn bị rời đi.

Cố Manh Manh đưa cô ấy đến sân bay, rất không nỡ.

Cô than thở: “Đã nói là ở lại chơi với tớ năm ngày, sao mới ba ngày đã đi rồi?”

Thẳm Sơ Tuyết thở dài, bắt lực: “Cậu nghĩ tớ muốn à?

Thẩm Nam Châu đi công tác về trước thời hạn. Tớ không thể kiểm soát được chuyện này. Nếu có thể, tớ còn muốn ở lại với cậu hơn năm ngày nữa!”

Cố Manh Manh chu môi.

Thẩm Sơ Tuyết nhéo mặt cô, nói tiếp: “Nhóc đáng yêu, miệng chu cao như vậy làm gì? Nào, cười chút coil”

Cố Manh Manh quay đầu tránh cô ấy.

“Vậy lần sau khi nào cậu lại đến?”

Cô hỏi.

Thẩm Sơ Tuyết suy nghĩ một chút rồi chau mày: “Chuyện này thật sự rất khó nói, ít nhất, dù thế nào thì cũng phải đợi đến khi Thẩm Nam Châu đi công tác, sau đó mới có cơ hội gặp cậu!”

Cố Manh Manh nghe vậy, không bận tâm lắm mà nói: “Cậu sợ anh ta vậy à?”

Vẻ mặt của Thảm Sơ Tuyết hơi cứng lại.

Ngay lập tức, cô cười nói: “Ừ, thật ra, tớ cũng gần giống như cậu!”

“Cái gì?”

Có Manh Manh nhìn cô.

Thẩm Sơ Tuyết trả lời: “Đều sợ đàn ông!”

Cố Manh Manh cạn lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.