Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 222: Chương 222: Anh áy đến rồi 6






Giọng anh rất nguy hiểm: “Cô nói cái gì?”

“Em sai rồi!”

Thấy vậy, Có Manh Manh đã ngay lập tức nhận lỗi.

Lục Tư Thần hừ lạnh một tiếng, vươn tay nhéo cằm của cô.

Anh gần như nhả ra từng chữ: “Nếu như anh đã nói là không có gì thì là không có gì. Em không được phép chât vân, bởi vì anh không cân thiết phải nói dôi em, nhớ: chưa?”

Hừ, bá đạo quá!

Cố Manh Manh thầm mắng nhưng vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn.

“Biết rồi.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Lục Tư Thần buông cô ra, nói tiếp: “Bella tìm em?”

“Đúng!”

Có Manh Manh tiếp tục gật đầu.

Lục Tư Thần nhìn cô: “Nói với em những gì?”

Có Manh Manh trả lời: “Bella nói gần đây cô tham gia một cuộc thi và đang thiếu người mẫu. Cô nghĩ đi nghĩ lại thì thấy em là người phù hợp nên cô đến hỏi em có thời gian không. Có đồng ý giúp cô việc này không?”

Lục Tư Thần nhướng mày.

Anh hứng thú hỏi: “Vậy thì em trả lời thế nào?”

Có Manh Manh cười, trả lời: “Em đã nói là em không biết.

Việc này tùy thuộc vào việc anh có đồng ý hay không!”

“Hửm?”

Lục Tư Thần nghe vậy không khỏi cong môi: “Tại sao anh phải đồng ý?”

Có Manh Manh rất muồn lườm một cái.

Tuy nhiên, vì đối tượng là Lục Tư Thần, cô lại phải nhịn.

Cô đáp: “Bởi vì bây giờ anh là người giám hộ của em, nếu anh không đông ý, cho dù em muôn đi cũng không có cơ hội.”

Lục Tư Thần gật đầu: “Em nghĩ được như vậy là tốt nhát.”

Có Manh Manh chớp mắt, nhìn anh đầy mong đợi.

“Vậy thì, anh có đồng ý không?”

Cô hỏi.

Lục Tư Thần không đáp mà hỏi: “Em có muốn đi không?”

THỨ”

Cố Manh Manh phòng má.

Cô cúi đâu, nhẹ giọng nói: “Thật ra, nêu không nói đên Bella, bản thân em cũng muốn thử xem sao. À, chỉ là em không có kinh nghiệm đi catwalk. Nếu lúc đó bị mắt mặt thì sẽ rất khó coi nhỉ?”

Lục Tư Thần nhíu mày.

“Em muốn đi?”

Đối với câu trả lời này, anh khá bắt ngờ.

Có Manh Manh gật đầu trả lời: “Đúng vậy, em từng có ước mơ làm người mẫu khi còn trẻ, nhưng…”

“Hừm?”

Lục Tư Thần nhìn cô và ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

Cố Manh Manh mím môi dưới và trả lời: “Nhưng, em không đủ cao.”

Khi Lục Tư Thần nghe vậy thì không khỏi đánh giá cô.

Cố Manh Manh thẳng thắn thừa nhận: “Anh không cần nhìn cũng biết. Chiều cao hiện tại của em là 1,65m. Mà có lẽ sau này cũng chỉ cao như vậy.. Ở tuổi của em, có lẽ sẽ không cao thêm nữa!”

Lục Tư Thần sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, bất lực nói: “Bé con, chiều cao của em đã khá ổn rồi, đừng có quá miễn cưỡng.”

“Nhưng nều muốn trở thành người mẫu, chiều cao này còn lâu mới đủ!”

Cố Manh Manh trả lời.

Lục Tư Thần nở nụ cười: “Sợ gì chứ, sau này nếu em quyết định làm người mẫu, anh có thể giúp eml”

“Có thật không?”



Lục Tư Thần cong môi: “Bella hẹn khi nào gặp em?”

Có Manh Manh nheo miệng trả lời: “Chiều nay, cÔ nói rằng cô gân đây đêu đến cửa hàng gân đây. Nêu em đông ý, em có thể đến gặp trực tiếp cô.”

Lục Tư Thần gật đầu nói: “Ừm. Em nghĩ kỹ đi. Nếu muốn thử thì anh có thể đi cùng em.”

Có Manh Manh rất ngạc nhiên.

“Anh, anh đồng ý rồi?”

Cô mở to mắt.

Lục Tư Thần nhìn cô: “Em rất ngạc nhiên sao?”

Có Manh Manh gật đầu.

Nhưng rồi cô lại lắc đầu.

Cô ấp úng giải thích: “Cái đó, em, em còn tưởng sẽ rất khó. Nhưng không ngờ anh lại dễ, dễ nói chuyện như Vậy…”

Lục Tư Thần thở dài.

Anh ôm người vào lòng và dịu dàng nói: “Anh không phải là người cố chấp. Em đều có thẻ nói cho anh biết em nghĩ gì hoặc muốn làm gì trong tương lai. Chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc, anh đều sẽ cho phép em.”

“Vấn đề nguyên tắc là gì?”

Cố Manh Manh tò mò hỏi.

Lục Tư Thần lúc đầu im lặng, sau đó nói: “Bất kể muốn làm gì, đều phải ở bên cạnh anh. Đây là nguyên tắc!”

Có Manh Manh chau mày, trả lời: “Ừm, em biết rồi.”

Đến chiều, cả hai lái xe đến cửa hàng của Bella-Mail Vừa bước vào sân, không ngờ lại thấy một cậu bé đi xe đạp, ăn mặc rất thời trang, với bộ vest nhỏ và cà vạt màu hồng, trông vừa dễ thương lại đẹp trai!

Cố Manh Manh thá vậy thì không khỏi thốt lên: “Wow, cậu nhóc đáng yêu qúal”

Không ngờ, lại bị cậu bé nghe thây.

Cậu dừng xe đạp, hai má phồng lên, nghiêm mặt nói: “Cháu không phải là cậu bé!”

Có Manh Manh hơi ngắn ra.

Lúc này, Bella bước ra ngoài.

“Hai người tới rồi à!”

Cô cười tươi nói.

Có Manh Manh rời mắt khỏi cậu bé, quay lại nhìn cô.

Bella tiếp tục giải thích: “Đây là con của một người cậu.

Hôm nay tạm thời gửi ở chỗ tôi.” Ngừng một lát, cô nhìn cậu bé và nói tiếp: “Yêu Yêu, chào cô chú đi!”

Cậu bé trông hơi khó chịu.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn ngoan ngoãn cất tiếng gọi: “Chào chú, chào cô!”

Phản ứng của Lục Tư Thần không lớn.

Cố Manh Manh cười vui vẻ: “Xin chào, cậu bé đẹp trai!”

“Hừ!”

Thằng nhỏ quay đầu qua.

Có Manh Manh hơi ngạc nhiên, cho rằng cậu nhóc này khá thù dail Lúc này, giọng nói của Bella lại truyền đến: “Vào nhà ngồi đi, tôi vừa pha trà.”

Nói xong quay người đi vào nhà.

Lục Tư Thần vòng tay ôm Cố Manh Manh bước vào.

Cố Manh Manh vừa đi vừa nhìn lại. Cậu bé lại lên xe và tiếp tục chơi trong sân một mình. Có vẻ như cậu bé không bị ảnh hưởng gì, trông rất vui vẻ.

Haiz, làm trẻ con tốt thật. Chuyện gì đến cùng nhanh, đi cũng nhanh.

Nghĩ vậy, Cố Manh Manh đã đi theo Lục Tư Thần vào phòng thiết kế của Bella.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.