Trong phòng khách sạn.
Tô Mần Mẩn vừa đỡ Hạ Hâm ngòi lên sô pha thì điện thoại trong túi xách của cô vang lên.
Cô không quan tâm lắm, nói thẳng: "Manh Manh, cậu nghe điện thoại giúp mình với."
"Được!"
Cố Manh Manh nghe vậy, không nghĩ nhiều liền lấy điện thoại từ trong túi của cô ấy ra.
Kết quả...
"Ôi, là Lục Tiểu Tứ gọi!"
Cô nói.
Tô Mẩn Mẩn lưng cứng đờ.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhàn nhạt nói: "Cậu bắt máy đi, cứ nói là tớ đang tắm, hiện tại không tiện nghe điện thoại."
Cố Manh Manh nghe vậy thì liếc Hạ
Hâm một cái theo phản xạ, sau đó gật đầu.
Cô xoay người đi ra khỏi phòng, đứng ở hành lang bên ngoài nghe điện thoại, nói: "A lô?"
"ở đâu?"
Đột nhiên, giọng nói của Lục Tiểu Tứ truyền đến, trầm thấp.
Cố Manh Manh đầu tiên là giật mình, sau đó ấp úng trả lời: "Uh, cái đó, tôi, tôi là Cố Manh Manh..."
Chị dâu?
Lục Tiểu Tứ nhíu mày.
Dừng một chút, lại nói: "Mẩn Mẩn đâu? Bảo cô ấy nghe điện thoại!"
Cố Manh Manh trả lời: "ừm, cô ấy, cô ấy đang tắm, điện thoại di động ở ngoài. Hiện tại không tiện nghe điện thoại."
"Hai người đang ở đâu?"
Lục Tiểu Tử hỏi.
Cố Manh Manh đầu tiên do dự, sau
đó trả lời: "Tất nhiên là ở nhà rồi, haha. Sao anh lại hỏi vậy?”
"Vậy sao?"
Lục Tiểu Tứ giọng điệu có chút kỳ quái.
Cố Manh Manh hít một hơi thật sâu, tiếp tục: "Đúng thế. Sao vậy?”
Lục Tiểu Tứ nói: "Không có gì. Chỉ muốn hỏi hôm nay hai người đã làm gì, đi đâu chơi?"
Cố Manh Manh trả lời: "À, không đi đâu chơi cả. Mẩn Mẩn hôm nay đã
cùng tôi về nhà một chuyến.
"Oh..."
Lục Tiểu Tứ có vẻ trầm ngâm.
Cố Manh Manh thực sự không muốn nói nhiều vì chột dạ, nên nói: "Cái đó, nếu anh không có việc gì khác thì tôi cúp máy trước nhé?"
"ừm."
Lục Tiểu Tứ đáp một tiếng.
Cố Manh Manh nhanh chóng cúp máy.
Phù...
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Gọi xong ròi?"
Đúng lúc, phía sau truyền đến giọng nói của Tô Mẫn Mần.
Cố Manh Manh quay đầu nhìn cô, khóc không ra nước mắt: "Sau này cậu vẫn là đừng có bảo tớ nói dối nữa. Tim tớ lúc này đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi cồ họng."
Tô Mần Mần lườm cô: "Không có tiền đồ!”
Cố Manh Manh chu môi, im lặng trả lại điện thoại cho cô ấy.
Tô Mần Mẩn nhét lại điện thoại vào túi, nói: "Anh ta nói gì với cậu?"
Cố Manh Manh trả lời: "Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi chúng ta đang ở đâu, hôm nay đi chơi ở đâu.”
Tô Mẩn Mần nhìn cô.
cố Manh Manh trả lời: "Tớ ấy hả, tất nhiên, nói sự thật, hôm nay chúng ta quả thực đã về nhà tớ!"
Tô Mẩn Mẩn hơi nhíu mày: "Còn gì nữa?"
"Hết rồi!"
Cố Manh Manh lắc đầu.
Tô Mẩn Mẩn sờ sờ cằm, tỏ vẻ đang suy nghĩ, "Kỳ thật, anh ta sao lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi chuyện này?"
'Chẳng lẽ là gọi điện kiểm tra?
Cố Manh Manh nói.
Tô Mẩn Mần lườm cô: “Cậu tưởng ai cũng như cậu à?”
Cố Manh Manh cạn lời.
"Mần Mẫn..."
Lúc này, giọng nói của Hạ Hâm đột nhiên vang lên trong phòng.
Tô Mần Mẩn đáp một tiếng theo bản năng, vội quay lại phòng.
cố Manh Manh đi vào theo. Cô nhìn thấy Tô Mẩn Mẩn đang dựa vào giường, cẩn thận nghe Hạ Hâm nói.
Do ở khoảng cách xa nên cố Manh Manh không thể nghe thấy Hạ Hâm nói gì, nhưng cô đã nghe thấy câu trả lời của Tô Mần Mần: "Hạ Hâm, bất kể lý do là gì, tôi không muốn cậu ngược đãi bản thân như thế này. Cuộc sống vốn đã như vậy, cậu hà tất...ưm...”
Cảnh tượng bất ngờ khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Hạ Hâm đột nhiên từ trên giường bật dậy, mượn men rượu, ngang nhiên hôn lên môi Tô Mẩn Mẩn.
"Cậu làm gì đấy!"
Tô Mẩn Mẩn tức giận đẩy anh ta ra.
Hạ Hâm lúc này không còn chút sức lực nào. Bị cô ấy đẩy một cái liền ngã nhào xuống giường.
Cố Manh Manh đã ngây người từ lâu!
Tô Mần Mần đứng bên giường, nghiến răng nghiến lợi: "Tên khốn kiếp, cậu có biết mình đang làm gì không?"
"Anh thích em!"
Hạ Hâm đột nhiên nói lớn.
Ngay khi lời này vừa nói ra, cả căn phòng đều yên lặng.
Tô Mẩn Mẩn tỏ vẻ khó tin.
Hạ Hâm cứ nằm ngửa trên giường như vậy, mở mắt nhìn trần nhà, ánh
đèn rọi lên khuôn mặt trắng bệch, gần như trắng như tuyết.
Anh nghỉ ngơi đi. Tôi nên đi ròi.
Tô Mần Mẩn lau nước mắt, nói xong liền xoay người bước ra ngoài.
"Mần Mẫn..."
Hạ Hâm gọi cho cô.
Anh ta dường như đã dùng hết sức lực mà van xin: "Đừng đi, được không?"
Tô Mẩn Mẩn bước tới cửa thì chững lại.
Cố Manh Manh đi sau cô ấy, nhỏ
giọng nói: "Mẩn Mần, cậu có sao không?"
Tô Mẩn Mẩn cười khổ: "Tớ không sao."
Nói xong cô kiên quyết bước ra khỏi phòng.
Nói ra cũng rất trùng hợp. Khi hai người vừa rời khỏi khách sạn, tình cờ nhìn thấy Lục Tiểu Tứ từ trong xe bước ra. Chiếc xe thể thao bắt mắt đó của anh, dù có ở rất xa thì Tô Mẩn Mẩn chỉ cần nhìn một cái liền
nhận ra.
"Đệt!"
Cô gần như kẻo cố Manh Manh trốn sau chậu cây xanh bên cạnh theo bản năng.
"Chuyện gì vậy?"
Cố Manh Manh thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn bị động.
Tô Mẩn Mẫn cắn răng: “Tớ nhìn thấy Tiểu Tứ rồi!”
"Hả!
II
Cố Manh Manh tròn mắt ngạc nhiên.
Cô vô thức muốn vươn đầu ra nhìn, nhưng lại bị Tô Mần Mẩn ngăn lại.
"Đừng nhìn, cẩn thận bị anh ta phát hiện!" Tô Mần Mần nói, "Không được, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Áy, cửa sau! Đúng rồi, đi bằng cửa sau!"
Cố Manh Manh gật đầu, ngơ ngác đi
theo Tô Mần Mần ra cửa sau.
Sau khi cả hai rời khỏi đi, lập tức bắt taxi chạy thẳng về vịnh Hương Tạ.
Trên đường đi, Tô Mẩn Mần phân tích: "Anh ta chắc chắn là đã nhận được tin báo gì đó. Nếu không sẽ không đột nhiên gọi điện thoại hỏi chúng ta đang làm gì. Hừ, may mà tớ phản ứng nhanh, nếu không..."
"Nếu không thế nào?"
Cố Manh Manh nhìn cô.
Tô Mần Mẩn hận sắt không thể thành
thép nói: "Cậu nói sẽ thế nào? Sẽ chết người đấy!"
Cố Manh Manh chu môi: “Biết rồi...”
Tô Mần Mẩn cũng lười nói với cô, không ngừng thúc giục tài xế: "Bác tài, phiền bác lái nhanh chút, cám ơn!"
"Được thôi!”
Tài xế đáp một tiếng, lại nhấn ga một lần nữa.