“Bởi vì tôi cảm thấy cây thược dược hoa này rất là đẹp, hơn nữa, trên người của tôi cũng có hình xăm của một đóa thược dược hoa giống như vậy!” Jennifer trả lời lại như thê.
“Ò, như vậy à.”
Cố Manh Manh lúc này đã hiểu ra.
Jennifer nhìn lấy cô: “Cô chính là bạn gái của cậu Lục đúng không?”
TAbHt, Cố Manh Manh đang hơi lưỡng lự.
Jennifer thấy như vậy, lập tức thay đổi đề tài khác: “Tôi là một người dẫn Chương trình!”
“Vậy hả?”
Cố Manh Manh cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Cô là ngôi sao điện ảnh hả?”
Jennifer lắc đầu.
Cô ấy trước hết suy nghĩ một chút rồi sau đó mới mở miệng nói: “Tôi chính là cái người mà mọi người nhắc đến ở trên T8, Cố Manh Manh: “…”
Jennifer hình như cảm thấy cái chữ này rất hay và biểu tình cũng khá kiêu ngạo.
Cô tiếp tục nói: “Cô thì sao? Cô đang làm nghề gì?”
Cố Manh Manh trả lời: “À, tôi vẫn còn đi học.”
Jennifer cảm thấy thật ngạc nhiên: “Học sinh?”
“Đúng vậy!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Jennifer cau mày, như là đang nghỉ ngờ gì đó, hoặc là như đang tự hỏi cái gì đó.
Lúc này, cái điện thoại ở trên bàn reo lên.
Cố Manh Manh nhanh chóng cầm lấy cái điện thoại lên, vừa thấy cái tên Thẩm Sơ Tuyết trên màn hình thì lập tực đứng lên mà không hề nghĩ ngợi gì đi bắt máy ngay.
“Alo?”
Cô lên tiếng.
Trong điện thoại, giọng nói của Thầm Sơ Tuyết tràn đầy sự kích động: “Manh Manh, tớ thử vai thành công rồi! Tớ thử vai thành công rồi!”
TẠI Cố Manh Manh hét lên một tiếng chói tai.
Cố Manh Manh méo miệng: “Nếu không thì tụi mình hẹn ngày khác đi?”
“Chỉ có thể như vậy…”
Thẩm Sơ Tuyết nói.
Cố Manh Manh cảm thấy rất áy náy: “Thực sự là xin lỗi ấy, Sơ Tuyết, nếu biết trước hôm nay có tin tốt từ cậu như vậy thì có đánh chết tớ cũng sẽ không có đi theo Lục Tư Thần ra chỗ này đâu, tớ nói cho cậu nghe, chỗ này cái gì cũng chơi rất vui nhưng tớ thì rất nhanh sẽ nhàm chám đến chết!”
Thảm Sơ Tuyết an ủi cô: “Không có sao đâu, cậu cũng là bất đắc dĩ bận mà, tớ hiểu được.”
“ÙHH, Ở Cố Manh Manh gật đầu.
Thảm Sơ Tuyết nói tiếp: “Vậy cậu cứ chơi vui trước đi, tớ cúp máy trước đây.”
“Được”
Cố Manh Manh trả lời.
Sau khi cúp máy xong, cô cảm thấy có chút phiền muộn.
Lúc này, Jennifer bỗng nhiên lén đi qua đây, vẻ mặt nở nụ cười sáng lạn: “Cố Manh Manh, đó là bạn của cô hả?”
“mP Cố Manh Manh gật đầu, một lần nữa quay trở lại chỗ ngồi.
Jennifer bỗng nhiên chạy tới chỗ ngồi của chính mình, đem túi của bản thân đem qua đây.
“Cái này xem như là quà gặp mặt!”
Cô vừa nói vừa đưa một cái họp được gói rất là đẹp.
Cố Manh Manh thấy như vậy, vội vàng dừng tay: “A, không không không, tôi không thể nhận nó được.”
“Không sao cả, cái này là để tặng cho cô mà.”
Jennifer mặc kệ cứ thế nhét vô cho cô.
Cố Manh Manh còn muốn nói cái gì, nhưng cách đó không xa, mắy người đàn ông đã lái chiếc xe tham quan trở về rồi.
Jennifer nhìn thấy Đường Triều Phong quay trở về, lập tức như con bướm như vậy mà đi lên.
Cố Manh Manh đứng ở tại chỗ, cúi đầu nhìn lấy cái đồ vật trong tay của mình.
“Đây là cái gì?”
Bỗng dung, giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.
Ề ắ Cố Manh Manh ngắẳng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm lấy Lục Tư Thần.
“Cái này là món quà do Jennifer tặng cho tôi!” Cô nói.
Lục Tư Thần nhướng mày: “Nhanh như vậy đã có liền bạn mới rồi à?”
Dừng chút liền gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm chứ, ít nhất thì cũng không có kiểu ngơ ngơ ngác ngác chỉ biết ngồi yên một chỗ, còn biết đi kiếm người khác để tám chuyện phiếm.”
Cố Manh Manh cảm thấy thực buồn bực.