Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 317: Chương 317




Cô cắn môi nói: “Em xin lỗi…”

Lục Tư Thần không bận tâm, nói tiếp: “Hôm nay em muốn đi đâu chơi?”

Cố Manh Manh chau mày.

“Em không biết, thực sự không biết…”

Cô lắc đầu và đáp.

Lục Tư Thần gật đà ập tức đi tìm hiểu xem. Nửa giờ sau cho anh câu trả lời!”

Cố Manh Manh trả lời.

Lục Tư Thần thu tầm mắt lại, tiếp tục làm việc.

Cố Manh Manh nhìn anh máy cái. Sau khi xác nhận anh không có gì để nói với mình nữa thì thận trọng cúi xuống để lấy điện thoại.

Ngay lúc tay cô chuẩn bị chạm vào điện thoại, Lục Tư: Thần đột nhiên nheo mắt liếc một cái.

Cố Manh Manh giật mình, lập tức giải thích: “Em, em muốn dùng điện thoại di động để kiếm mấy danh lam thắng cảnh…”

Lục Tư Thần chỉ vào laptop bên cạnh nói: “Dùng cái này!”

“Oh…”

Cố Manh Manh bắt lực, chỉ đành rút tay về.

Cô ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị mở laptop ra.

“Cố Manh Manh, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế! Mau chơi team đi chứ! Chỉ thiếu cậu nữa thôi!”

Lúc này, trong phòng ngủ truyền đến tiếng gào thét của Tô Mẫn Mẫn.

Cố Manh Manh không dám đáp lại, nhìn qua Lục Tư Thần theo bản năng.

Sắc mặt anh không tốt lắm, cứ âm trầm.

Thấy vậy, Cố Manh Manh lại lập tức cúi đầu xuống. Sau khi bật máy tính lên, cô bắt đầu tìm kiếm những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Milan.

Một lúc sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Cái đó, hay là lát nữa chúng ta tới Ema…” Nói được một nửa, cô lại đột nhiên quên mát tên. Lại nhìn lên màn hình lần nữa, đọc theo: “Emanuel lI Corridor? Phù, tên khó đọc quá!”

Bên này, Lục Tư Thần cân nhắc một chút, sau đó gật đầu: “Được. Nơi đó cách chỗ này cũng không xa.”

“Đúng đúng!”

Có Manh Manh gật đầu.

Lục Tư Thần liếc cô một cái, sau đó nói: “Em nghịch điện thoại cả buổi sáng rồi, hôm nay không được phép chơi nữa.”

“Hả…”

Cố Manh Manh đau khổ.

Lục Tư Thần xua tay: “Đi đi.”

Cố Manh Manh đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưu luyến mà nhìn điện thoại trên bàn.

“Lục Tư Thần … chồng ơi…”

Cô lại muốn làm nũng.

Lục Tư Thần bất động thanh sắc: “Không nghe thấy lời anh nói?”

“Biết rồi…”

Cố Manh Manh gục đầu xuống, chậm chạp trở về phòng.

Trong phòng ngủ, Tô Mẫn Mẫn nằm trên giường nghịch điện thoại.

Khi thấy Cố Manh Manh đi vào, cô ấy lập tức hét lên: “Chị ơi, vừa rồi chị bị sao vậy? Bọn tớ vốn dĩ đang nắm chắc phần thắng vậy mà lại vì cậu mà thay đổi thế cục, cuối cùng thua rồi!”

Cố Manh Manh bĩu môi: “Lục Tư Thần không cho tớ chơi.”

Tô Mẫn Mẫn trợn to hai mắt: “Anh ấy không cho cậu chơi thì cậu liền hại chúng tớ?”

Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Tớ có cách gì được chứ. Đổi lại là cậu, cậu dám không nghe lời?”

Tô Mẫn Mẫn không có gì để nói.

Cố Manh Manh thở dài nói tiếp: “Đừng ở trên giường nữa.

Lát nữa chúng ta sẽ đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?”

Tô Mẫn Mẫn nhíu mày: “Đi đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.