Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 335: Chương 335




Nói xong, cô vội vàng cúi đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra. Sau khi tìm ra lịch sử trò chuyện, cô đưa cho Khương Diễm.

Khương Diễm xem xét một chút.

Cố Manh Manh rất lo lắng: “Diễm ca ca, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Khương Diễm trả lại điện thoại cho cô, cười lạnh: “Người tên A Kiệt này, quả thực là bạn trai của Cố Vũ Đồng.”

Cố Manh Manh không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều này.

Tuy nhiên, nửa câu nói sau của Khương Diễm lại vang lên: “Tuy nhiên, anh ta thực tế là một tên lừa tình. Chuyên môn dùng tình yêu để lừa tiền lừa sắc. Theo như anh biết thì đã có ba nạn nhân rồi!”

“Cái gì?”

Cố Manh Manh kinh ngạc.

Khương Diễm nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Em có gửi tiền cho anh ta không?”

“Ừm, gửi rồi….”

Có Manh Manh gật đầu.

Khương Diễm bắt lực: “Em hào phóng thật!”

Cố Manh Manh xấu hỗ cúi thấp đầu.

Lúc này, lại nghe thấy giọng nói của Khương Diễm: “Lần này bọn họ trốn ra nước ngoài chắc chắn đã tiêu hết tiền rồi. Nếu không bắt đắc dĩ thì e là cũng sẽ không ngửa tay đòi tiền em. Nếu như đã có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Manh Manh, nếu lần sau cái người tên A Kiệt này lại tìm đến em thì em nhất định phải thông báo cho anh ngay. Nhớ chưa?”

Có Manh Manh gật đầu: “Được!”

Nào ngờ chuyện khiến người ta bất ngờ hơn vẫn còn ở phía sau!

Đến chiều, Lục Tư Thần gọi điện thoại đến đúng giờ.

Lúc này, Có Manh Manh vẫn đang ở cùng Khương Diễm.

“Em đi nghe điện thoại!”

Cố Manh Manh nói, không đợi Khương Diễm phản ứng, cô đã cầm điện thoại chạy ra khỏi quán cà phê.

Khương Diễm nhấp một ngụm cà phê, hờ hững lãnh đạm.

Nhưng ở phía bên kia, Cố Manh Manh lại vô cùng căng thẳng.

“A lô:..”

Sau khi bắt máy, cô nói một cách thận trọng.

Lập tức, giọng nói của Lục Tư Thần truyền đến, rất trầm thấp: “Ở bên ngoài?”

“Ừm.:.”

Cố Manh Manh trả lời.

Cuối cùng, cô lại tò mò hỏi: “Làm sao anh biết?”

Lục Tư Thần nói: “Anh đã gọi điện thoại về nhà.”

SON Cố Manh Manh chu môi.

Lục Tư Thần nói tiếp: “Ở đâu?”

Có Manh Manh trả lời: “À, ở trong trung tâm mua sắm.”

“Cụ thể chút!”

Lục Tư Thần nói.

Cố Manh Manh nhìn quanh, trả lời, “Chính là trung tâm mua sắm gần nhà, cái lớn nhất ấy, anh biết không?”

Lục Tư Thần lúc đầu im lặng, sau đó nói: “Quản gia nói em ra ngoài mua đồ. Sao mua lâu vậy?”

Cố Manh Manh mím môi, đầu óc xoay chuyền.

Cô trả lời: “Ừm, là thế này. Em ở chỗ này gặp được bạn học. Sau đó bọn em có nói chuyện một lát.” Dừng một lát, lại nói: “Anh tan làm rồi?”

Lục Tư Thần không trả lời mà nói: “Anh tới đón em ngay đây, đừng chạy quá xa, biết không?”

“Oh!”

Cố Manh Manh ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Tư Thần rất đắc ý, cười cười: “Ngoan.”

Sau khi cúp máy, Cố Manh Manh quay lại quán cà phê.

Nhìn thấy cô quay lại, Khương Diễm không khỏi cười nói: “Là Lục Tư Thần gọi?”

“Đúng vậy.”

Có Manh Manh gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.