Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 353: Chương 353




Chỉ nghe cô tiếp tục nói: “Lúc đó hai người là do ông cụ quyết định. Cái này tớ, nhưng …” Lúc này Tô Mẫn Mẫn có vẻ đang cân nhắc lời nói, nhưng ngay sau đó cô lại nói tiếp: ” Thực sự mà nói, lúc đầu khi biết tin anh hai sẽ kết hôn, chúng tớ đều khá ngạc nhiên. Sau đó tớ có thảo luận riêng với Tiểu Tứ. Bọn tớ đều cho rằng cuộc hôn nhân của cậu và anh hai sẽ không hạnh phúc lắm. Dù sao.

thì với tính cách của anh hai … hehe, không cần nói cậu cũng biết phải không?”

Cố Manh Manh cười, nói, “Đúng vậy, tính khí của Lục Tư Thần rất tệ. Anh ấy … ờ, nói thế nào nhỉ, anh ấy rất độc đoán, đôi khi dịu dàng, nhưng đôi khi rất hung dữ!”

Tô Mẫn Mẫn chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Thự ra hai người có quen nhau trước đúng không?”

“Không có.”

Cố Manh Manh lắc đầu.

Tô Mẫn Mẫn không tin.

Cô nói: “Cậu nói dối. Nếu không quen biết từ trước thì làm sao anh hai đối tốt với cậu như vậy? À, đừng nói là anh hai đã yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy? Hừm, tớ không tin máy cái lý do vớ vẫn này đâu!”

“Tớ cũng đâu có biết…”

Cố Manh Manh chu môi nói: “Bọn tớ chỉ biết nhau trước đêm tân hôn. Đó là lần đầu tớ gặp anh ấy. Ừm, anh ấy rất hung dữ. Tớ chỉ nói là đói rồi, muốn ra ngoài kiếm đồ ăn thôi. Kết quả là anh ấy mắng tớ. Còn nói tớ giả vờ giả vịt.

Có điều cuối cùng anh ấy vẫn là bảo quản gia chuẩn bị bữa khuya cho tớ. Hì hì. Vậy nên từ đó tớ liền biết. Dù Lục Tư Thần bề ngoài rất hung dữ, nhưng thực ra là một người rất tốt đấy.”

Tô Mẫn Mẫn khóe miệng hơi giật giật.

Cô nghĩ là nếu lời này của Cố Manh Manh truyền đến tai đối thủ của Lục Tư Thần thì sợ là mọi người sẽ khóc mắt.

Trên đời này, e rằng chỉ có Có Manh Manh cho rằng Lục Tư Thần có tính tình tốt, còn là người tốt!

“Tại sao không nói gì nữa?”

Bên này, Cố Manh Manh thấy Tố Mẫn Mẫn không nói gì thì không khỏi hỏi.

Tô Mẫn Mẫn hoàn hồn lại.

Cô cười xuề: “Không có gì, haha…”

Cố Manh Manh cạn lời.

Sau khi cả hai trở về nhà, vì đều muốn xem TV, vì chuyện giành nhau điều khiển mà suýt nữa trong phòng khách đã xảy ra một cuộc đại chiến gối ôm thê thảm. Cuối cùng vẫn là vì cuộc gọi của Lục Tư Thần nên mới dừng lại.

Lúc này, Tô Mẫn Mẫn đang xem TV trong phòng khách, trong khi Cố Manh Manh đang trả lời điện thoại ngoài sân thượng.

Giọng điệu của cô rất chán nản, Lục Tư Thần rất nhạy cảm mà nghe ra được.

“Bé con, em có chuyện gì vậy?”

Anh quan tâm hỏi.

Cố Manh Manh bắt đầu phàn nàn: “Lục Tư Thần, Tô Mẫn Mẫn bắt nạt eml”

Lục Tư Thần có chút kinh ngạc: “Cô ấy làm gì em?”

Cố Manh Manh nhéch miệng: “Cô ấy muốn xem game show. Em thì muốn xem phim. Sau đó bọn em giành điều khiển với nhau. Cô ấy rất mạnh, em giành không lại cô ấy.”

Lục Tư Thần: “…”

Có Manh Manh: “Tại sao anh không nói gì?”

Lục Tư Thần thở dài: “Em giành TV với cô ấy làm gì? Ở nhà cũng không phải không có máy vi tính. Em có thể xem bằng máy vi tính.”

Có Manh Manh rất không vui: “Sao anh không giúp em?”

Lục Tư Thần cười: “Bé con, đây là chuyện nhỏ. Em so đo thế làm gì2”

Có Manh Manh không nói gì.

Lục Tư Thần bát lực, đành phải nói lại giúp em. Nói đi, muốn anh giúp thế nào?”

“Em không cần!”

Cố Manh Manh vô cùng kiêu ngạo.

Lục Tư Thần biết cô là đang giận anh, nên anh cũng không tức giận, ngược lại còn rất ôn nhu dỗ dành, “Ngoan, gần đây có muốn quà gì không?”

PŨN Có Manh Manh chau mày suy nghĩ.

Giọng điệu của Lục Tư Thần rất cưng chiều: “Em không cần vội cho anh câu trả lời, em cứ từ từ suy nghĩ đi, nghĩ xong có thể gọi điện cho anh.”

“Em không muốn gì cả…”

Cố Manh Manh trầm giọng, khó chịu: “Chỉ cần anh trở về sớm là được.”

Những lời này thực sự chạm thẳng vào trái tim mà!

Lục Tư Thần dịu giọng, từ từ nói: “Ừ, bên nay anh xử lý xong chuyện thì lập tức về với em, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.