Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 81: Chương 81: Cô ấy bị mộng du?






Ngày tiếp theo.

Hôm nay là thứ bảy, Cố Manh Manh dậy rất là sớm, cô đánh răng rửa mặt, sửa soạn lại một chút rồi đi xuống lầu ăn sáng.

Người quản gia nhìn thấy cô, cười tủm tỉm mà chào buổi sáng: “Tiểu phu nhân, hôm nay là thứ bảy, cô cũng không có đi học, làm gì mà lại thức dậy sớm như vậy?”

“Sớm lắm hả?”

Cố Manh Manh nhíu mày.

Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Ai nói là tôi không có lên trường? Hôm nay là ngày nhà giáo, lớp chúng tôi có chuẩn bị một số hoạt động, tầm một lát nữa là tôi sẽ đi ngay.”

Người quản gia cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Ngày nhà giáo?”

“Đúng vậy!”

Cố Manh Manh vừa gật đầu vừa ngồi xuống.

Người quản gia có chút không hiểu được.

Ông ấy nói: “Vậy thì cô khi nào xuất phát, tôi sẽ đi kêu tài xế chuẩn bị ồn thỏa trước!”

Cố Manh Manh nhìn qua thời gian hiển thị trên điện thoại, trả lời: “Ừm, xấp xỉ tầm tám giờ ruỡi là đi được rồi!”

“Vâng ạ”

Người quản gia gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau, Lục Tư Thần cũng đi vào.

Cố Manh Manh đang ăn bánh sandwich, cô ngạc nhiên khi thầy anh bước vào, cô quên không nhai thức ăn trong miệng và nhìn anh một cách ngu ngốc.

Lục Tư Thần lườm cô rồi liếc qua một cái, bộ dáng cực kỳ bình tĩnh.

“Khi nào thì mới đi?”

Anh hỏi.

Cố Manh Manh lấy lại tinh thần, nhanh chóng nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng, thành thành thật thật trả lời: “Tám giờ rưỡi…”

Lục Tư Thần “Ừm” một tiếng rồi ngồi xuống.

Người hầu ở bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng đi tới giúp anh chuẩn bị bữa ăn.

Lục Tư Thần vừa xem báo kinh tế và tài chính, vừa từ từ dùng bữa, gần như là không hề chú ý gì đến Cố Manh Manh ở bên này.

Chỉ là, Cố Manh Manh lại cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa.

Cô do dự nửa ngày, cuối cùng thật sự là nhịn không được, liền cần thận nói: “Việc kia, lúc mà đêm qua tôi…”

Lục Tư Thần không có phản ứng gì.

Có Manh Manh nhấp nháy môi, rồi tăng âm lượng lên: “Cái kia, đêm hôm qua tôi như thế nào lại quay trở lại phòng mình được vậy?”

“Hửm?”

Lục Tư Thần ngắng đầu.

Anh nhìn cô: “Cô đang nói gì vậy?”

Cố Manh Manh gần như là phải nhắc lại đến ba lần: “Tôi ngày hôm qua hình như là ngủ quên trên xe, sau đó, tôi làm thế nào mà lại quay trở về phòng của mình rồi?”

Lục Tư Thần mím môi: “Cô đấy nhé…”

“Hả?”

Cố Manh Manh trợn to mắt, cực kỳ khẩn trương mà nhìn lấy anh.

Lại nghe được Lục Tư Thần cười nói: “Cô là do tự bản thân mộng du mà đi về phòng!”

Cố Manh Manh sợ hãi.

Cô há to miệng mình và cảm thấy thực sự là khó tin.

“Mộng, mộng du?”



“Ở trong túi.”

Cố Manh Manh trả lời.

Thảm Sơ Tuyết gật gật đầu, nói tiếp: “Cậu đấy nhé, đúng là cùng với một đứa trẻ y chang luôn đấy, tớ tại sao lại phải quan tâm chăm sóc cậu như vậy chứ?”

Cố Manh Manh: “…”

Trong khi đang nói chuyện, hai người đã đi vô đến trường.

Khi mà đến hội trường nhỏ, ở trên sân khấu thì đang biểu diễn ca hát, bởi vì là nhiều lớp cùng nhau hợp tác làm cái hoạt động này, hiện tại đang rất là náo nhiệt, ở dưới khán đài thì có rất nhiều giáo viên cùng với học sinh.

Thảm Sơ Tuyết cùng với Cố Manh Manh trước hết đem món quà đem tặng trước, sau đó đi tìm một chỗ ngồi, vừa xem biểu diễn vừa nói nhỏ tám chuyện phiếm.

Khi sắp sửa đến mười hai giờ, hoạt động kết thúc.

Buỏi chiều Thẫm Sơ Tuyết muốn đi học nhảy, nên sau khi cùng với Cố Manh Manh ăn cơm trưa xong liền rời đi.

Cố Manh Manh nhìn thấy thời gian còn quá sớm, nên là trong lòng có chút tính toán đi thăm bệnh An Hạo Hiên.

Suy nghĩ đến đây, cô cảm thấy có vẻ ổn, nên là đang muốn gọi điện thoại cho báo cho An Hạo Hiên một tiếng, nhưng có một số điện thoại lạ tự nhiên gọi tới.

Cố Manh Manh cảm thấy ngạc nhiên, liền kết nối rồi đưa lên tai.

“Alo?”

Cô lên tiếng.

Trong điện thoại, điệu cười vô lại của giọng nói đàn ông truyền đến: “Cô gái nhỏ, đoán xem thử coi tôi là ai?”

Cố Manh Manh nghiến răng nghiền lợi: “Lục Tiểu Tứ!”

Lục Tiểu Tứ lập tức cười ha ha.

“Đoán chuẩn ơi là chuẩn luôn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.