Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 128: Chương 128: Lòng người khó đoán 5




Ngày hôm sau, ngay khi Cố Manh Manh bước vào lớp, cô thấy Andre bị vây quanh bởi một vài nữ sinh, mọi người đang nói về điều gì đó, Andre luôn nhẹ nhàng và lịch sự, mỉm cười và trả lời các câu hỏi khác nhau của họ.

Lúc ấy, anh nhìn thấy Cố Manh Manh, đột nhiên mắt sáng lên.

” Bạn học Cố Manh Manh!”

Anh cười lớn vẫy tay với cô.

Vì tiếng gọi hơi lớn, hầu hết nữ sinh đều đưa mắt sang nhìn về phía cô.

Cố Manh Manh rất ngại ngùng.

Cô gật đầu và cười trừ: “Chào buổi sáng mọi người!”

Nói xong cô nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình, lúc cô đang cúi đầu lật sách, vai cô bị một người đập một cái.

Cố Manh Manh thở dài trong lòng.

Cô ngước mặt lên thì thấy mọi người đã tản ra.

Cô nhìn Andre khó hiểu:” Có chuyện gì vậy bạn học Andre?”

Andre liền mở to mát, tỏ vẻ vô tội:” Không có chuyện gì cả, tớ chỉ muốn hỏi thăm cậu một câu thôi mài”

Cố Manh Manh mở miệng nói nhỏ.

“Cảm ơn.”

Cô nói xong liền cúi mặt xuống.

Andre chống cằm, nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc sau, Có Manh Manh không chịu được nữa, liền quay về sau nhìn anh.

Andre nhìn thấy vậy, lập tức cười lớn như thể rất vui vẻ.

Cố Manh Manh ngơ người.

“Chuyện gì vậy?”

Andre nghiêng đầu nhìn cô.

Cố Manh Manh nhăn mày:” Không có gì.”

Nói xong cô lại quay đầu lên.

Andre không hề ngại ngùng, tiếp tục chống cằm nhìn chằm chằm vào gáy cô.

Không dễ dàng đề học đến cuối buổi, Cố Manh Manh vội vã thu dọn cặp sách, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô đã nghe thấy một giọng nam nhẹ nhàng từ phía sau: “Cố Manh Manh, tôi vừa nghe lớp phó nói chúng ta phải ở đây hôm nay để trực nhật, có đúng không?”

Cố Manh Manh võ đầu một cái.

Chết tiệt, suýt chút nữa là cô quên mắt chuyện này!

“Ha ha, hình như đúng là vậy!”

Cô từ từ trả lời, cười khổ nhìn Andre.

Andre lại tỏ vẻ rất chăm chú.

Anh ghé lại phía cô:” Chúng ta phải làm những gì?”

Cố Manh Manh đáp:” À, thật ra cũng không phải làm gì nhiều, chỉ cần quét dọn sạch sẽ là được rồi.”

“Được, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu làm thôi!”

Nói xong, Andre liền rơi khỏi chỗ ngồi.

Cố Manh Manh ngước mắt, hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Lúc này, có một bạn học cùng lớp đi tới, cô nói:” Andre, cậu là học sinh mới, cho nên hôm nay không cần phải trực nhật.”

“Được như vậy hả?’ Andre nghỉ hoặc nhìn cô.

Bạn nữ ấy gật đầu, cười híp mắt:” Đương nhiên là được rồi.”

Lúc đầu, Cố Manh Manh nghĩ rằng Andre sẽ từ chối và đòi dọn dẹp cùng cô.

Không thể ngờ được anh lại nói:”Vậy được rồi, nếu cậu đã nói vậy thì tớ đành phải tuân lệnh!”

“Nam nhân nói xong lại không giữ lời!”

Cố Manh Manh lẫm bẩm.

Andre quay đầu nhìn cô:” Cậu nói gì?”

“À, không có gì, tớ có nói gì đâu mà!”

Cố Manh Manh lắc đầu phủ nhận phủ nhận.

Andre nhìn cô một cáu rồi quay đầu về phía bạn học kia, cười nói:” Vậy phiền các cậu rồi.”

“Không có gì.”

Cô gái đang vui vẻ liền quay bước.

Andre mang theo cặp sách đi ra ngoài.

Cố Manh Manh thở dài, đành cầm chổi quét rác, vì không có ai làm cùng nên làm lâu hơn bình thường một chút, cô từ từ chậm rãi đi ra khỏi phòng học, bỗng nhiên đằng sau có tiếng người gọi cô: “Cố Manh Manh!”

Cố Manh Manh dừng bước.

Cô quay đầu, người đằng sau lại là Andre, cô tỏ ra kinh ngạc:”

Sao cậu còn ở đây?”

Andre cong môi, mái tóc nâu xoăn nhẹ của anh đang lấp ló dưới tia nắng.

Lại nghe anh ấy nói: “Ò, vừa rồi giáo viên gọi tớ đến văn phòng”

“À, thì ra là vậy!”

Cố Manh Manh gật đầu.

“Cậu quét dọn phòng học xong rồi hả?”

Andre hỏi cô.

Anh không nhắc tới cũng không sao, chỉ cần anh nghĩ lại liền khó chịu, anh rõ ràng là một học sinh cùng lớp, sao có thể không dọn dẹp, còn không phải là đối đãi đặc biệt vì hắn là chuyển trường sao?

Nghĩ đến đây, Cố Manh Manh trong lòng cảm thấy thật không công bằng.

“Dọn xong rồi.”

Cô tức giận nói:” Nếu không có chuyện gì, tớ về đây.

Nói xong, không đợi Andre phản ứng, cô liền xoay người rời đi.

Andre sửng sốt, rồi anh đuổi theo cô.

“Cậu sao vậy?”

Anh nhìn cô một cách kỳ lạ.

Cố Manh Manh sải bước về phía trước, lắc đầu nói: “Không sao đâu.”

Vẻ mặt Andre bói rồi: “Hình như cậu ghét tớ!”

Cố Manh Manh đứng lập tức.

Cô vừa kịp nghĩ ngợi, liền lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tớ không ghét cậu, là do cậu suy nghĩ quá nhiều?”

Andre cau mày Cố Manh Manh nghiêng đầu nhìn anh, rồi nói: ” Andre, cậu có gì muốn nói với tớ không?”

Andre nhướng mày:” Tại sao lại hỏi như vậy? “

Cố Manh Manh nhún vai trả lời:” Tớ cũng không biết nữa, tớ cảm thấy lạ, Andre, trong lớp có rất nhiều bạn nữ, cậu có vẻ đặc biệt thích bắt chuyện với tớ.

Andre cười lớn.

Anh vừa nghĩ vừa nhíu mày tỏ vẻ khó chịu: “Rõ ràng như vậy Sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.