Vào buổi tối, bốn người cùng nhau dùng bữa trên bàn ăn.
Bởi vì có khách nên hôm nay phía nhà bếp làm rất là nhiều món, bày đầy trên bàn ăn.
Tô Mẫn Mẫn cũng không phải là một người biết khách khí, đồ ăn vừa được bưng lên thì cô liền dẫn đầu cầm lấy đôi đũa và nói: “Anh ba, Manh Manh, dù sao thì chúng ta đều là người quen hết, cho nên là tôi sẽ không có khách sáo đâu!”
Nói xong thì bắt đầu ăn dĩa rau.
Lục Tư Thần cũng không có phản ứng lại với cô, cầm lấy bát đũa ở bên cạnh, từ từ ăn một cách trang nhã.
Cố Manh Manh nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn ăn một cách tràn đầy vui vẻ liền nhịn không được nói: “Mẫn Mẫn, những miếng sườn non này được làm rất là ngon, cô ăn nhiều một chút đi!”
“Được được được!”
Tô Mẫn Mẫn liên tiếp gật đầu, đến mức miệng cũng không rãnh để nói chuyện.
Cố Manh Manh còn muốn nói chuyện thì bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thêm một chén canh thuốc.
“Hả?”
Cô ngắng đầu nhìn về phía Lục Tư Thần một cách tràn đầy khó hiểu.
Nhưng mà Lục Tư Thần cũng không có nhìn cô, chỉ thản nhiên nói: “Uống chút canh thuốc đi.”
“Ừm. ` „ Cố Manh Manh gật đầu.
Sau đó, cô buông đôi đũa xuống, ngoan ngoãn cầm bát lên, cúi đầu từ từ uống canh.
Tô Mẫn Mẫn ngòi ở đối diện, cô vừa ngồi ăn sườn non vừa âm thầm đánh giá tình cảnh khi mà Cố Manh Manh và Lục Tư Thần ngồi chung với nhau.
Cuối cùng, cô tiến tới gần bên tai của Lục Tiểu Tứ, tổng kết lại mà nói: “Tiểu Tứ, tôi cảm thấy được anh ba lần này trông giống như, giống như là thật sự thích Cố Manh Manh rồi đấy!”
Lục Tiểu Tứ nghe vậy, chỉ là liếc nhìn cô một cái cũng không nói cái gì thêm.
“Xí, nhàm chán!”
Tô Mẫn Mẫn ngồi thẳng người và tiếp tục thưởng thức các món ăn ngon.
Thời gian trễ một chút, cũng là lúc mà Tô Mẫn Mẫn cùng Lục Tiểu Tứ phải đi về.
Tô Mẫn Mẫn cầm lấy tay của Cố Manh Manh, nói với cô: “Manh Manh à, tôi lần này tới đây kiếm cô, vốn là nghĩ muốn rủ cô cùng nhau đi chơi. Ách cô lần trước có phải nói là rất thích trò “Thành phó Linh Hồn” đúng không?”
“Ừm ừm!”
Cố Manh Manh gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Sắp tới có thể “Thành phố Linh Hồn?”
sẽ ra mắt đấy, tôi có bản Beta ở đây nè, néu cô có hứng thú ấy thì tụi mình lần sau sẽ cùng nhau chơi!”
Có Manh Manh nghe vậy, trong mắt liên tục phát sáng.
Cô vội vàng gật đầu không ngừng và kích động nói: “Được đó, được đó, tôi đương nhiên là cảm thấy hứng thú!”
“OK, vậy thì kèo này coi như chốt nha!”
Tô Mẫn Mẫn nhìn về phía cô và để tay mang kí hiệu “OK.”
Cố Manh Manh cảm thấy rất vui vẻ.
Ban đêm, Cố Manh Manh chuẩn bị đi ngủ.
Chẳng qua, khi mà cô vừa tắm rửa xong và từ bên trong phòng tắm đi ra thì cực kỳ kinh ngạc khi thấy Lục Tư Thần đang ngồi giường của mình xem bản ghi chép.
“Anh tại sao lại ở đây?”
Cô vô cùng ngạc nhiên và bắt ngờ.
Lục Tư Thần ngắng đầu lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Nơi này là nhà của tôi, tôi muốn ở đâu thì ở đó!”
*Ừm…”
Cố Manh Manh không thể phản bác lại được.
Cô đành chịu phải đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Trong chốc lát, giọng nói của người đàn ông truyền đến.
Cố Manh Manh đứng lại theo như lời nói của người đàn ông.
Lục Tư Thần lại tiếp tục nói: “Quay người lại.”
Cố Manh Manh nghe theo và quay người đi nhìn anh.
Sắc mặt của Lục Tư Thần nhìn không được tốt cho lắm, anh nhìn cô chằm chằm, thâm trầằm mở miệng: “Cô muốn đi đâu?”
Cố Manh Manh nhìn lấy anh và trả lời: “Tôi muốn đi ra ngoài phòng khách.”
Lục Tư Thần nghiền răng nghiền lợi: “Cô đi ra phòng khách để làm cái gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh một cách kỳ quái: “Anh không phải nói là ở trong đây ngủ hả? Ơ, tôi nghĩ là, nếu anh đã ở trong này ngủ rồi thì tôi nên đi ra ngoài.”
“Tôi có cho cô đi ra ngoài à?”
Lục Tư Thần lại thản nhiên cắt ngang lời của cô.
Áp suất không khí trong phòng dường như giảm đi từng chút một.
Vẻ mặt Cố Manh Manh cực kỳ vô tội: “Vậy anh muốn tôi làm gì bây giờ?”
“Qua đây!”
Lục Tư Thần vuốt cằm.
Cố Manh Manh không có ngốc đến mức không thể ngốc hon, nhất là đêm hôm khuya khoắc mà xảy ra tình huống này, cô mới không ngu mà vừa kêu thì đã làm theo như vậy.
Cô đứng ở tại chỗ không hề cử động.
“Anh muốn làm cái gì?”
Cô cảnh giác mà hỏi.
Lục Tư Thần cắn môi: “Có chuyện để nói với cô.”
Cố Manh Manh cảm thấy có vấn đề.
Cô mở miệng nói: “Ừm, vậy anh nói đi, tôi có thể nghe được.” . ngôn tình hay
Không biết điều như vậy thật là làm cho người khác dễ tức giận.
Lục Tư Thần lạnh giọng nói: “Cố Manh Manh, ngày hôm nay tôi nói với cô như thế nào?”
Cố Manh Manh nheo miệng.
Cô do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn là từ từ mà đi qua đó.
“Luôn uy hiếp tôi…”
Cô không cam lòng mà nói thầm trong miệng.
Trong phòng vốn là rất yên tĩnh, mặc dù giọng nói với âm thanh của cô rất là nhỏ nhưng vẫn bị người đàn ông nghe thấy được.
Lục Tư Thần hít sâu, thầm nghĩ rằng không cần cùng với cái con bé này so đo.
“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy?”